"Tự nhiên đờ ra gì?" Cố Dư Sinh bỗng nhiên bóp mạnh lòng bàn tay của Tần Chỉ Ái, khiến hoàn hồn, theo bản năng quay đầu Cố Dư Sinh, lúc này người kia đã thay đổi, lạnh lẽo trên mặt lúc này trở nên ôn hòa, ánh mắt căm ghét cũng không còn, thay vào đó là ánh mắt lãnh đạm, hắn lại tiếp tục , âm thanh nghe thật êm tai: "Thấy ông còn không mau chào?"
Nghe chữ "ông", Tần Chỉ Ái liền hiểu.
Sở dĩ Cố Dư Sinh giống như hai người khác nhau, là bởi vì hắn đang diễn trò.
Lúc hắn dắt tay với vẻ mặt đầy căm ghét, đó mới đúng là hắn, mà lúc này hắn chỉ là đang giả vờ trước mặt ông.
Mà lại vì hắn tỏ vẻ thân thiết mà thẫn thờ, thất thần, luống cuống...
Tần Chỉ Ái thầm tự chính bản thân mình, hướng về phía Cố lão gia nặn ra một nụ , ngoan ngoãn: "Chào ông."
Từ lúc hai người bước vào, Cố lão gia đều quan sát rất kỹ, thấy hai người thân mật như , không có một kẽ hở, ông rất vui, vừa bảo hai người ngồi xuống, vừa má Trương pha trà.
.......
Cố Dư Sinh cùng Tần Chỉ Ái ngồi không bao lâu, má Trương đã cơm tối chuẩn bị xong rồi.
Ăn cơm tối xong, hai người ngồi trò chuyện với Cố lại gia một chút rồi mới quay về nhà.
Xe vừa chạy khỏi cửa nhà cũ của Cố gia, sắc mặt ôn hòa của Cố Dư Sinh một giây trước liền biến thành lạnh lùng, những lạnh lùng bị hắn che giấu lúc ở nhà cũ của Cố gia giờ phút này đều tỏa ra.
Mặt hắn đanh lại, hùng hổ khởi xe, lúc sắp đến hẻm nhỏ thì đạp mạnh phanh, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường chói tai, Cố Dư Sinh không Tần Chỉ Ái một lần nào, lại phất phất tay.
Hắn một loạt những hành quá nhanh, khiến không hiểu kịp, không phản ứng lại với ý hất tay của hắn, mở đôi mắt đen kịt tỏ vẻ khó hiểu hắn.
"Gì chứ? Cô nên biết, trước mặt ông, tôi chỉ giả vờ cho ông xem, chẳng lẽ thật sự tin tôi sẽ lái xe đưa về nhà sao?"
Lúc những lời này, giọng của Cố Dư Sinh đầy mỉa mai trào phúng.
Tần Chỉ Ái lúc này mới hiểu rõ, tay hắn tác như , chính là muốn đuổi xuống xe...
Tần Chỉ Ái còn đang suy nghĩ, Cố Dư Sinh lại tiếp tục lên tiếng, âm thanh vừa ngoan độc lại vừa bén nhọn: "Nói cho biết, đừng có nằm mơ! Nhà này đã từng ở, đừng là tôi đưa về, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy chán ghét rồi!"
Chán ghét... Là chỗ ở qua thì chán ghét sao?
Lông mi Tần Chỉ Ái run rẩy, tay nắm chặt lấy túi mà mình mang theo.
Cô không dám lộn xộn, chỉ sợ một chút, nước mắt sẽ rơi xuống, chỉ có thể duỗi tay tìm cần gạt mở cửa xe, sờ soạng lung tung mãi cũng không thấy, Cố Dư Sinh như liền nghĩ chần chừ không chịu xuống xe, nhất thời không nhẫn nại, càng không muốn cùng chuyện, liền xuống xe đi vòng về phía ghế phụ lái, mở cửa xe, kéo Tần Chỉ Ái ra ngoài, vung mạnh một cái, lại mạnh mẽ đóng cửa xe lại, lại quay về ghế lái, không chút do dự nghênh ngang lái xe đi.
Bạn thấy sao?