Diễn lại trò cũ?
Tần Chỉ Ái nhíu mày, mở miệng giải thích: "Tôi không có..."
Vừa mới ba chữ, lại không hiểu Cố Dư Sinh như là có ý gì, rốt cuộc im lặng, mờ mịt Cố Dư Sinh, lại do dự, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Cố Dư Sinh thấy chần chừ, lại cho rằng đang tìm cách ngụy biện.
"Không có?" Cố Dư Sinh thành tiếng, "Rất tốt, đã học cách trợn mắt dối rồi!"
Hắn nắm tóc ngày một chặt: "Tốt lắm, cho tôi biết, lắc tay sớm không quên muộn không quên sao lại bỏ quên ở nhà ông? Cô cho tôi biết, ông chỉ tới đưa lắc tay cho , sao biết tôi cả tháng trời không về nhà này?"
Nghe đến đây, Tần Chỉ Ái đã hiểu một chút.
Thì ra là ông đã biết từ khi ông đi Nam Hải đến nay hắn không về nhà... Nhưng tối nay, dù là ở nhà cũ hay ở nhà này đều không thật với ông, sao mà ông biết ?
Trong chớp mắt, Tần Chỉ Ái đã nghĩ ra.
Là quản gia... trong nhà này ngoài ra thì chỉ có quản gia là biết chuyện giữa và hắn, không chuyện này với ông, như chỉ có thể là quản gia rồi. Chẳng trách lúc nãy khi lên lầu thấy chật vật như , ánh mắt của quản gia lại tỏ ra áy náy...
"Sao không trả lời? Vừa rồi không phải một mực phủ nhận sao?" Cố Dư Sinh tức giận, lại : "Được rồi, không ngờ lại là một người tâm cơ, biết tôi sẽ không cùng về nhà, liền giả vờ để quên lắc tay ở nhà ông, khiến ông phải đến đây một chuyến chứ gì?"
Tần Chỉ Ái giật giật môi, cuối cùng cũng không lên tiếng. nguồn : thichdoctruyen.com
Trong đầu hắn đã nghĩ cố ý như rồi, cho dù có cho hắn biết không phải cố ý bỏ quên lắc tay ở nhà ông, liệu hắn có tin không?
Nếu hắn không tin, còn phải tốn công giải thích nữa gì? Không giải thích rõ, hắn có thể sẽ ra những lời càng khó nghe.
"Những chuyện tối nay thật tốt, thật hay" Cố Dư Sinh giả vờ khen như , còn đau đớn hơn gấp đôi so với việc hắn nắm tóc .
Hắn vỗ tay ba tiếng, ánh mắt sắc lên vẻ tức giận, nụ trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, âm thanh lạnh lẽo lại nhàn nhạt : "Cô đã hao tâm tổn sức nhiều như , tối nay tôi sẽ tận phục vụ thật tốt!"
Nói xong, hắn thẳng tay kéo , thô lỗ đẩy ngã xuống giường.
Hắn rất mạnh bạo, giống như muốn cướp đi mạng sống của .
Cô liền nhớ tới một tháng trước hắn đã đối xử với thế nào, dù có thích hắn, cũng không có nghĩa sẽ cam tâm nguyện để hắn hành hạ như , phản kháng... phản kháng kịch liệt.
Nhưng càng dãy dụa, hắn lại càng tàn nhẫn, dra trải giường nhanh chóng bị hắn nhăn nhúm, gối ở trên giường giờ lại nằm dưới đất.
Sức của không mạnh bằng hắn, tất nhiên càng không phải là đối thủ của hắn, bị hắn đè lên người, không thể cử , như một con cá nằm trên thớt chờ bị người ta thịt.
Bạn thấy sao?