Anh muốn hỏi như nhiều lần rồi: "Phương, em đi. Có phải rằng em nghĩ em thương tôi thì tôi có thể em nhiều hơn. Có phải em nghĩ rằng chỉ cần tôi không biết em thương tôi chỉ vì em không tôi, đúng rồi em nghĩ đúng rồi đấy. Có phải từ trước đến nay em chưa từng tôi có phải không?" Anh nghĩ trong đầu định hỏi như . Nhưng thoát ra dòng suy nghĩ thấy vui vẻ với Hoàng Anh như .
Anh lại buồn, đau chua xót cho chính mình. Những câu , những lời ngọt ngào dành cho giờ chỉ là khói mây. Những câu em không thể sống thiếu của dành cho giờ đã không còn. Những lời em sẽ và bên đến suốt cuộc đời của với giờ đã tan trong khoảng không.
Anh ngồi cạnh trái tim đã đóng lại vì mở ra và dường như lại vô nhẫn tâm chà đạp lên cánh cửa đó. Cô thương không phải là của người dành cho nhau, lại phải là hai trái tim cùng về một nhịp, chỉ là thương , không lại gượng ép bản thân mình phải .
Những thứ đó biết hết chứ nhiều năm như mà. Tình cảm dành cho mãi mãi chưa bao giờ đổi thay, thấy chỉ cảm vì chứ chưa bao giờ rung những thứ vì . Vì trái tim chưa từng quên Hoàng Anh người con trai mà đã .
Sau bao nhiêu lần vẫn mãi chỉ là người đến sau. Bao nhiêu cố gắng nỗ lực của , đã bỏ hết thứ liên quan đến Hoàng Anh đưa đi chơi để có thê quên đi kí ức đau buồn. Nhưng chưa quên những nụ dành cho chỉ là gượng . Bởi vì những nơi đưa toàn là những nơi trước đây với ấy vui chơi. Nên thôi chứ trong lòng sóng nước tuôn trào.
Cô lại nhớ Hoàng Anh. Người đã quên đi nỗi sợ đơn. Nhưng từ khi không còn người ấy không còn thấy đơn không còn đáng sợ nữa. Và hiện tại giờ đây thấy người con trai năm ấy rất vui. Nhưng người bên cạnh không như . Anh ngồi cạnh mà nước mắt cứ thế tuôn rơi. Nó cứ rơi không muốn khóc trước nên đã rời đi.
Tìm nơi không ai biết để trải hết lòng mình ra. Lần đầu tiên khóc lần đầu tiên vì một người con mà khóc. Anh nghĩ rằng cần hỏi rằng Có phải em chưa từng phải không?
Bạn thấy sao?