Tôi vươn một bàn tay ra ý bảo hắn ăn: “Ăn đi.”
Chỉ có thể miêu tả bằng câu gió cuốn mây tan.
Tôi thật sự không hiểu nổi, Thẩm Tư Hành mà tôi gặp vừa văn nhã, vừa trầm ồn, quả thực không chút liên quan gì với người trước mặt này.
Tính thời gian, lúc tôi và hắn gặp nhau là ba năm sau.
Ba năm này, Thẩm Tư Hành đã gặp phải kỳ ngộ lớn cỡ nào mới có thể thay đổi đến mức đó.
Tôi thu hồi suy nghĩ, bộ dáng đang ăn ngấu nghiến của Thẩm Tư Hành mà không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lời đến miệng lại nuốt trở vào.
Thôi, tương lai còn dài, sau này lại dạy hắn.
Tôi rút khăn giấy ra đưa cho Thẩm Tư Hành.
Thẩm Tư Hành có lệ mà dán lên miệng một cái, rồi vứt bỏ.
Sau đó trông mong mà tôi, phun ra hai chữ: “Tôi đói.”
Tôi cân nhắc: “Anh ngoan hay không ngoan?”
Hắn khó hiểu mà tôi, không chút do dự mà khuất phục trước đồ ăn: “Ngoan. Cô tôi bệnh là tôi bệnh, tôi không hề phản bác.”
Rất dễ dàng, tôi có thể thấy hắn tương lai từ trên gương mặt ngây ngô này của hắn.
Bên trong thì bày mưu lập kế, bên ngoài thì quyết chiến quyết thắng.
Câu nhiều nhất với tôi là: “Đừng sợ, có đây.”
Tôi luôn tin tưởng hắn vô điều kiện, mà lần nào hắn cũng xử lý rất tốt, tìm cách vừa lòng cả hai bên.
Bây giờ Thẩm Tư Hành bản thanh niên cũng y như .
Bộ dáng ngoan ngoãn, tôi cái gì thì là cái đó.
Tôi ngọt ngào với hắn: “Vậy ngoan nhé, chúng ta không đói, không ăn nữa.”
“Đi thôi.”
Thẩm Tư Hành một giây liền thay đổi sắc mặt, thu lại hết biểu cảm, như xác ch/ế/t mà xách đồ lẽo đẽo phía sau tôi.
Thằng nhóc này, cái mặt không cảm bình thường là để tiết kiệm sức lực sao?
“Anh ở đâu? Em đưa về trường.”
Nghĩ đến cảnh hôm nay tôi bắt gặp, tôi lập tức hỏi cái khác:
“Quan hệ với cùng phòng thế nào, có đối xử tốt với không?”
Thẩm Tư Hành chậm chạp lắc đầu: “Ở ngoài trường, một mình.”
“Không có cùng phòng.”
Hắn ngoan ngoãn mà trả lời, cuối cùng nhấc mắt mà tôi một cái: “Cô rất tốt với tôi.”
Tôi lập tức không nên lời.
Không nên là như .
Thẩm Tư Hành sao lại có quá khứ như chứ?
Tôi thật cẩn thận mà mở miệng:
“Vậy, mẹ đâu?”
Thẩm Tư Hành rất ít về gia đình hắn, khi giới thiệu với tôi, hắn chỉ ba mẹ đã mất.
Khi đó tôi tràn đầy đau lòng mà hắn, hắn lại dùng ngón tay gõ đầu tôi.
“Nghĩ cái gì đó? Anh không thảm như em nghĩ đâu, ngược lại, cũng khá đủ đầy rồi.”
Hắn quá dịu dàng, quá bao dung.
Bạn thấy sao?