Sau vụ tai nạn xe, tôi mất trí nhớ hoàn toàn.
Một người đàn ông tên là Thẩm Diễn Tu đến đón tôi từ bệnh viện và đưa tôi về một căn biệt thự ở ngoại ô.
Nhìn tủ quần áo đầy ắp váy áo lộng lẫy và hộp trang sức chật ních kim cương đá quý, tôi nghi hoặc về phía ta.
“Xin lỗi, tôi không thể nhớ gì cả. Anh có thể cho tôi biết… quan hệ giữa chúng ta là gì không?”
Anh ta hơi do dự, vẫn kiên định nắm lấy tay tôi:
“Minh Hi, em yên tâm. Dù em có trở thành như thế nào, cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
“Cả đời này chỉ một mình em. Em cho thêm một chút thời gian, đợi ly hôn với ấy, nhất định sẽ cưới em.”
Tôi gần như sụp đổ, không dám tin là mình lại trở thành… một kẻ thứ ba không biết xấu hổ.
Cho đến khi tôi tìm thấy một tấm ảnh cưới trong kho của biệt thự.
1
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, đầu tôi quấn đầy băng, một cánh tay bó bột cứng đơ.
Tôi không biết vì sao mình lại nằm đây, càng không hiểu sao lại bị thương nặng đến thế.
Tệ hơn nữa, tôi gần như quên sạch mọi thứ — cả tên của mình, cả tôi là ai.
Lúc bác sĩ đang kiểm tra phản ứng, một người đàn ông đột ngột đẩy cửa phòng bệnh xông vào.
Khuôn mặt đó trông rất quen, mỗi khi tôi cố gắng nhớ ra ta là ai thì cơn đau đầu dữ dội lại ập tới, đau đến mức suýt ngất đi.
Thẩm Diễn Tu ôm tôi vào lòng. Cái ôm ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp, như một con thuyền nhỏ lạc lõng giữa biển khơi bỗng tìm thấy bến đỗ.
“Được rồi Minh Hi, ngủ một chút đi. Ngủ rồi sẽ không đau nữa.”
Giọng và cái ôm của như có tác dụng thôi miên, tôi thật sự thấy cơn đau dịu lại, mí mắt cũng dần nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, gần như ngày nào cũng đến thăm tôi, chuyện với bác sĩ, hỏi hình hồi phục của tôi.
Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi biết mình đã gặp tai nạn khi lái xe trên đường cao tốc, bị một chiếc xe tải húc văng xuống vách núi.
May là vách núi không cao, xe lại đủ cứng, thêm vào đó là những tán cây phía dưới đã giúp giảm chấn. Nhờ tôi mới giữ mạng, chỉ bị chấn thương ở đầu và gãy một tay.
Bác sĩ tôi bị tổn thương não nghiêm trọng, lại gặp cú sốc tinh thần, dẫn đến mất trí nhớ.
Còn về khả năng hồi phục ký ức? Bác sĩ không dám đưa ra kết luận.
“Có thể là ngày mai, có thể là năm sau, cũng có thể là cả đời. Dạng mất trí nhớ do chấn thương não và căng thẳng tâm lý kết hợp rất khó đoán định.”
Tôi cũng đã cố thử nhớ lại, ngoài một khoảng trống trắng xóa trong đầu, chỉ còn lại là cơn đau dữ dội.
Chỉ có tấm thẻ thông tin treo đầu giường là cho tôi biết, tôi tên là Kỷ Minh Hi, năm nay 30 tuổi. Ngoài ra, không còn gì cả.
Tôi cũng từng hỏi Thẩm Diễn Tu, rốt cuộc tôi là ai, giữa tôi và có quan hệ thế nào. Nhưng mỗi lần như , đều lảng tránh, chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng an ủi, bảo tôi hãy yên tâm phối hợp điều trị, đừng nghĩ nhiều.
Anh còn đừng lo lắng chuyện viện phí, mọi thứ đã thu xếp ổn thỏa.
Cảm nhận từ những lần tiếp và bản năng mách bảo tôi rằng là người rất thân thiết với tôi, rõ ràng không phải người thân ruột thịt.
Tôi chẳng nhớ gì, đành ngoan ngoãn phối hợp chữa trị.
Tôi nằm viện hơn hai tháng, đến khi cánh tay gãy đã phục hồi vận bình thường thì cho xuất viện.
Tôi thay đồ xong, mơ hồ bước ra khỏi phòng bệnh, đang hoang mang không biết phải đi đâu thì thấy Thẩm Diễn Tu lái một chiếc xe sang đến đón.
Anh đưa tôi đến một căn biệt thự ở vùng ngoại ô — nơi này hoàn toàn xa lạ với tôi.
Đứng trong phòng khách rộng lớn, tôi quay đầu :
“Bây giờ có thể cho tôi biết, rốt cuộc là ai chưa?”
“Xin lỗi, tôi thật sự muốn nhớ lại, tôi không thể. Xin cho tôi biết… giữa chúng ta là gì?”
Sắc mặt Thẩm Diễn Tu khó đoán:
“Minh Hi, thật ra… đã kết hôn rồi.”
Bạn thấy sao?