Sáng hôm sau, mở mắt trong ánh sáng buổi sớm dịu dàng chiếu qua khe cửa đã kéo rèm. Qua lớp voan trắng, xa xa còn thấy cả đường chân trời và bờ biển xanh ngút tầm mắt, thật đẹp. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang say giấc.
Cô khẽ cựa mình. Dù ngủ say, đôi bàn tay ai đó vẫn nắm tay thật chặt. Cánh tay khẽ ôm lấy cơ thể , để gối đầu lên một tay. Mất ba giây để ý thức đã xảy ra chuyện gì đêm qua, mặt tự giác đỏ lên.
Cô xuống cơ thể mình, thấy mình đang mặc chiếc váy hai dây, bên trong không đồ lót. Người đàn ông đang ôm , mặc áo thun trắng với quần sooc xanh than. Thật mừng là hai người vẫn có gì đó để che chắn.
Từng cảnh đêm qua như lướt qua tâm trí . Người đàn ông này, không hiểu sức mạnh từ đâu, liên tục giày vò đến gần hai giờ sáng, thấy mệt lả mắt díp lại mới dừng tác, khẽ hỏi có muốn tắm không?
Cô mệt đến mức không thể nào mở mắt nổi, chỉ lắc lắc đầu rồi chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, cảm nhận ai đó bế vào phòng tắm, dùng nước ấm xả lên thân hình , rồi lấy khăn bông cuộn tròn người lại, ôm vào giường ngủ. Chắc ấy đã tắm và mặc đồ cho .
Ổn định lại cảm đang rối loạn, khẽ lách người ra khỏi vòng tay , ngồi dậy nhặt đồ lót, áo khoác ngoài, điện thoại, thẻ từ phòng đang vương vãi dưới sàn nhà, rồi tính nhẹ nhàng chuồn về phòng mình trước khi người đàn ông này thức dậy. Vô thức, thấy chiếc kỷ niệm chương của một giải thưởng kiến trúc xanh nào đó với cái tên nổi bật “KTS Lưu Hiểu Minh và đội ngũ H&MArchi”. Anh ta là Lưu Hiểu Minh của công ty kiến trúc H&MArchi à? Cô ghi nhớ cái tên này. Ít ra cũng phải biết, lần đầu tiên của mình đã trải qua với người đàn ông nào chứ?
“Thy Thy, em dậy rồi à?” Hiểu Minh mở mắt, giọng còn ngái ngủ, đồng hồ đã tám giờ sáng.
Tiếng của giật mình hoảng sợ. Một cảm giác bối rối và xấu hổ. Anh ta dậy rồi sao? Mình không sẵn sàng đối mặt. Cô ước gì thời gian dừng lại ở đó. Cô đứng như chôn một chỗ, không dám ngoảnh đầu lại.
“Đêm qua em mệt không?” Người đàn ông từ từ ngồi dậy, dựa vào chiếc gối sát thành giường, tiếp tục lên tiếng, giọng quan tâm.
“Tôi muốn về phòng tắm.” Cô trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi.
“Em có thể tắm ở đây, tôi sẽ về phòng lấy đồ cho em. Sang đây ở cùng tôi, đến giờ tôi đưa em ra sân bay về Hà Nội. Em bay chuyến 11 giờ à?” Hôm qua, biết giờ bay của nên đã nhắn trợ lý đặt 2 vé hạng thương gia, định bụng sẽ tìm cách để ngồi ghế thương gia với mình. Lúc đó, còn chưa nghĩ ra cách gì, sau chuyện mặn nồng đêm qua thì mọi chuyện thuận lợi hơn rồi. Nghĩ , mỉm .
Ngày hôm qua bạo dạn là thế, hôm nay, không còn dũng khí để đối mặt với người đàn ông này. Hôm qua, đã việc này trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, nên không thể đổ lỗi cho việc quá chén của bản thân. Cô thấy xấu hổ với chính bản thân mình, càng xấu hổ hơn trước . Vẻ thục nữ và nết na mà trước giờ cố công xây dựng đã hoàn toàn bị xé rách trước mặt người đàn ông này.
Cô không trả lời, mà lẳng lặng vào phòng tắm mặc lại đồ lót, khoác chiếc áo cardigan ra ngoài vào. Vừa mở cửa ra ngoài, đã thấy đứng ngay cửa, đang cầm thẻ từ phòng trên tay.
“Ở đây nhé, tôi sang phòng em lấy đồ.” Anh , ánh mắt chân , định đi ra cửa.
“Không cần.” Cô cuống quýt, giật lại chiếc thẻ. “Để tự tôi về phòng.”
Hiểu Minh vẻ xấu hổ của , không muốn khó , liền :
“Được. Vậy cho em ba mươi phút tắm rửa và chuẩn bị. Xếp đồ gọn ghẽ nhé, tôi sẽ sang đưa em ra ngoài ăn sáng rồi quay lại trả phòng. Mình cùng ra sân bay về Hà Nội.”
Rồi tiến lại gần hôn phớt lên trán . Hạnh Chi bối rối nghiêng mặt sang một bên, tránh nụ hôn của . Anh mỉm :
“Em ngại gì chứ? Đêm qua chẳng phải những gì thân mật nhất chúng ta đều đã hết rồi sao?”
Cô đỏ mặt, không gì thêm, cầm đồ của mình và lách người qua để về phòng. Vào phòng mình, đồng hồ đã là tám giờ mười phút. Cô nhanh tay thu dọn đồ đạc bỏ vào vali, lấy ra một bộ váy mặc đi đường, rồi vào nhà tắm, dùng nước ấm tắm thật nhanh cho trôi đi tất cả những dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua.
Khoảng hai mươi phút sau, kéo vali ra khỏi phòng, lấm lấm lét như ăn trộm, chỉ sợ người nào đó phòng 1407 sẽ thấy. Cô gọi cho Thy Thy, có việc gia đình phải về Hà Nội trước, nên ra thẳng sân bay. Cô báo lễ tân thủ tục trả phòng, lát nữa sẽ thanh toán tiền phòng cùng với phòng của Thy Thy. Thy Thy thắc mắc là chuyện gì mà phải về gấp , đợi mình xuống gặp Lễ tân gặp nhau đã, lấy lý do liên quan đến sức khoẻ của mẹ, đã gọi taxi rồi nên phải đi gấp.
Cô vội vã kéo vali ra sảnh khách sạn, nhanh chân như chạy trốn, leo lên taxi ra sân bay. Lúc xe rời đi, vừa vặn tám giờ bốn mươi phút. Đêm qua mạnh dạn là thế, sáng nay lại như con rùa rụt cổ, không dám đối mặt với những chuyện đã xảy ra.
Hiểu Minh tắm sáng xong, mỉm nghĩ lại những hình ảnh ngọt ngào đêm qua, cảm giác vô cùng sảng khoái. Lâu lắm rồi, mới gần gũi một cho cảm giác chân thực và rung đến thế. Hy vọng sau chuyện này, ấy sẽ dễ theo đuổi hơn. Lúc thay đồ, không tự chủ mà khẽ cong khoé miệng lên.
Dọn dẹp hành lý để một góc xong, ngó lại một lượt xem còn quên gì không. Anh xếp gọn chăn vào, thấy vết máu trinh giữa giường nệm. Anh hơi mím môi, trái tim vẫn còn hân hoan, tự nhủ: “Mình sẽ chịu trách nhiệm với ấy. Mình thích ấy.”
Anh đặt tờ 500K lên trên cùng với một tờ giấy note của khách sạn. Anh ghi vội: “Thật xin lỗi. Làm sạch giùm tôi.”
Nói rồi cầm theo điện thoại và ví tiền, tâm trạng vui vẻ sang phòng 1403 bấm chuông. Một hồi lâu, không thấy người ra mở cửa. Anh gọi điện theo số điện thoại của lưu hôm qua. Thuê bao không liên lạc . Anh bắt đầu đập cửa, cũng không thấy ai. Linh cảm cho biết có chuyện gì chẳng lành. Anh vo nắm tay thành hình nắm , có chút tức giận nhớ ra, mình không có phương cách gì để liên hệ với ấy ngoài số điện thoại.
Anh lao thật nhanh xuống quầy Lễ tân tìm người. Lễ tân báo ấy đã thủ tục trả phòng và rời đi cách đây mười phút. Không có cách nào liên lạc ạ?
Hiểu Minh có cảm giác như lần đầu tiên bị một đá. Lại còn sau một đêm ân ái mặn nồng. Vừa tức giận vừa thấy mất mát. Máu nóng trong người dồn lên não, khiến thấy mình mất tự chủ. Không, mình không thể để mất dấu ấy .
Anh báo lễ tân thủ tục trả phòng, rồi lao lên phòng lấy đồ chuẩn bị rời đi. Anh phải ra sân bay đợi ấy và tóm gọn trên máy bay. Thủ tục trả phòng có hơi lâu, mất kiên nhẫn với Lễ tân:
“Phiền nhanh lên chút, tôi có việc phải bay gấp về Hà Nội.”
“Xin lỗi , chúng tôi đang kiểm tra phòng, vui lòng đợi một chút.”
Anh ước gì có tên trợ lý ở đây để giải quyết việc này giúp . Trên đường ra sân bay, lòng nóng như lửa đốt, có cảm giác ấy đang tuột khỏi tầm mắt của mình. Linh cảm đã không đánh lừa , Hạnh Chi ra đến sân bay thuận lợi có một chuyến bay sắp cất cánh, nên thủ tục đổi vé và vào khu vực chờ luôn để lên máy bay về Hà Nội.
Trên taxi, gọi cho Trợ lý ra lệnh:
“Kiểm tra giúp tôi, chuyến bay về Hà Nội gần nhất có người nào tên là Thy Thy không? Tìm vị trí ghế ngồi của ấy cho tôi.”
Không biết bằng cách nào, khoảng mười lăm phút sau, trợ lý báo lại. “Chuyến bay có tên Trần Thy Thy là 11h trưa nay, ngồi ở vị trí số ghế 23A. Hai mươi phút nữa có một chuyến, không có tên Thy Thy. Là hôm trước của à?” Hải Minh tò mò.
“Cậu không cần biết.” Anh tức giận cúp máy. Mười một giờ, vẫn kịp để lên máy bay gặp . Để xem, còn dám trốn nữa không?
Ra đến sân bay, check-in rồi vào phòng chờ hạng thương gia, gọi đồ ăn sáng không thể nuốt với một bụng đầy tức giận. Cứ một lát, lại đồng hồ, mong nhanh nhanh đến giờ lên máy bay. Thậm chí, còn chuẩn bị sẵn kịch bản, sẽ đổi ghế hạng thương gia với hành khách ngồi cạnh , xem đối diện với như thế nào. Anh muốn biết, rốt cục coi là gì? Tại sao, sau khi ân ái với rồi lại dám bỏ đi không một lời chào hỏi?
Có điều, lúc lên máy bay, còn bẽ bàng và tức giận hơn. Khi hành khách lên gần kín chỗ, di chuyển đến hàng ghế 23 định bụng sẽ đổi ghế, chỉ thấy một lạ đang ngồi quấn quýt bên chàng trai tại vị trí 23A sát cửa sổ. Anh nhíu mày, thắc mắc, song vẫn đến hỏi:
“Xin lỗi, đây là ghế của Thy Thy phải không?”
Tường Quân ngẩng đầu với ánh mắt dò xét, rồi quay sang Thy Thy, như muốn hỏi người đàn ông đẹp trai này là ai? Thy Thy ngây người mấy giây, không nhớ là mình quen chàng trai cực phẩm này bao giờ, liền hỏi lại:
“Phải, tôi là Thy Thy, xin hỏi là ai?”
Hiểu Minh nhăn mày, bàn tay nắm chặt, kiềm chế sự tức giận. Hoá ra, ấy không phải tên là Thy Thy à? Vậy ta là ai? Anh liền mở điện thoại. Thật may là vẫn còn lưu mấy tấm ảnh chụp trộm ở Hội An, liền đem ra hỏi:
“Tôi muốn tìm trong ảnh, xin hỏi, biết ấy chứ?”
“Là Hạnh Chi, sao có ảnh ấy?” Thy Thy ngạc nhiên hết sức.
Hiểu Minh thở nhẹ, cảm giác như bớt căng thẳng. Liền đáp lại:
“Tôi gặp ấy ở Hội An, có cầm món đồ của ấy, hẹn lên máy bay trả, giờ không thấy ấy đâu.”
“Vậy à? Là gì, đưa cho tôi, tôi ở cùng nhà với ấy.” Thy Thy nhanh nhảu.
“Tôi lại để ở hành lý ký gửi rồi. Có thể cho tôi địa chỉ, tôi gửi về tận nhà không?”
Thy Thy ta, rồi lại Tường Quân, phân vân không biết có nên cho địa chỉ hay không? Trông ta cũng có vẻ là người tốt đấy, không biết Hạnh Chi nhà mình có để quên đồ như ta thật không?
Thấy vẻ mặt phân vân của hai người, Hiểu Minh liền mở ví lấy danh thiếp, đưa cho mỗi người một cái:
“Đừng lo, tôi không dối đâu. Tôi là Lưu Hiểu Minh.”
“Anh là Lưu Hiểu Minh, kiến trúc sư trưởng của văn phòng H&MArchi?” Tường Quân hỏi giọng phấn khích.
“Đúng rồi, là tôi. Sau này hai người cần thiết kế nhà liên lạc với tôi, tôi sẽ ưu tiên.”
“Ồ, chúng ta có duyên đấy? Chúng tôi là nhân sự của kênh truyền hình FBC, nghe đang mời chương trình tư vấn kiến trúc cho Không gian sống đẹp.” Tường Quân hào hứng, bởi nếu dự án này triển khai, sẽ là quay phim chính.
Anh mỉm . Thế giới này thật nhỏ bé. Không bỏ lỡ cơ hội, hỏi thêm: “Còn Hạnh Chi, ấy cũng ở kênh?”
“Chưa, ấy mới phỏng vấn. Nhưng tôi tin là ấy sẽ vào thôi. Cô ấy rất xuất sắc.” Thy Thy trả lời.
Vừa lúc đó, tiếp viên đến nhắc nhở họ cần ổn định chỗ ngồi, không ồn trước giờ máy bay cất cánh. Hiểu Minh xin lỗi, nhanh chóng xin số điện thoại của Thy Thy trước khi rời đi, rồi hẹn lúc xuống sân bay sẽ lấy ở hành lý ký gửi một món đồ gửi Thy Thy đưa lại cho Hạnh Chi.
Cô ấy tên Hạnh Chi, đã phỏng vấn ở FBC à? Vậy là biết phải tìm ra địa chỉ của từ đâu rồi? Lần này, sẽ không thoát khỏi tay .
Bạn thấy sao?