Lúc trở về biệt thự, Tần Hữu vẫn đang ở trong thư phòng. Cô lén lút chạy ra sau ghế ôm cổ hắn, nũng .
"Hôm nay em có buổi biểu diễn, không ra ngoài ăn tối cùng !"
Nghe lời này Tống Cẩm Đan, ngoài mặt Tần Hữu tỏ ra buồn chán trong lòng đã âm thầm đắc ý. Hắn không thích , càng không thích ở gần . Cô cũng chỉ như công cụ kiếm lợi của hắn mà thôi.
"Đan Đan, Tập đoàn của ba em…" Tần Hữu ngập ngừng chưa hết câu đã dừng lại.
"Tập đoàn đã có Hoàng, không cần lo."
Chú Hoàng? Đó không phải trợ lí của ba sao? Hắn trong lòng rất ghen tỵ bởi ba lại giao việc quan trọng như cho người xa lạ.
"Đan Đan, dù sao ông ta cũng là người ngoài…"
Cô hắn với vẻ mặt không vui, khiến hắn không thể ra những lời tiếp theo nữa.
"Chú Hoàng là trợ lí của ba, ấy theo ba đã hơn hai mươi năm, không phải người ngoài."
Cánh cửa phòng việc đã khép lại. Trong căn phòng rộng lớn chủ còn Tần Hữu, hắn không giả vờ nữa. Ánh mắt hắn lúc này chứa đầy sự tham vọng, tập đoàn nhà họ Tống chắc chắn phải thuộc về hắn. Đứa con duy nhất của nhà họ Tống kia, hắn chỉ cần dùng mấy lời ngon ngọt có thể khiến dâng tất cả mọi thứ lên.
Trời chập tối cũng là buổi nhạc hội diễn ra. Ngô Châu đã đứng trước cửa biệt thự đợi , ấy chở đến nơi tổ chức nhạc hội.
"Châu Châu, sao cậu đến sớm ?"
"Không phải là do cậu lề mề sao?""
"Lần trước, chúc mừng cậu đạt giải nhất nha! Hôm đó mình ở bên Pháp, không thể chúc mừng cậu .""
Ngô Châu là tốt của , cũng là quản lí. Mặc dù Tống Cẩm Đan là một nghệ sĩ, rất tự do không bị gò bó ở bất kì công ty nào. Mới tán gẫu vài câu, xe của Ngô Châu đã dừng trước cổng trường đại học. Cô vừa định xuống xe thì Ngô Châu nhận điện thoại, ấy nhanh tay còn ra hiệu ngăn lại.
"Vâng! Chúng tôi biết rồi!" Ngô Châu vừa trả lời xong đã tắt điện thoại.
"Đêm nhạc hội hôm nay bị hủy rồi. Giờ cậu rảnh rồi, muốn đi tụ tập chị em với mình không?"
Cô chỉ , đưa tay đồng hồ màu bạch kim sang trọng. "Giờ mới có 6 giờ tối, mình hôm qua có hẹn sẽ cùng chồng đi ăn tối. Chắc hẳn ấy sẽ rất vui."
Ngô Châu nghe cũng khó chịu ra mặt, ấy bĩu môi rồi , trông hệt như đứa trẻ đang hờn dỗi.
"Suốt ngày chồng vui, rồi chồng buồn. Đúng là kết hôn rồi có khác, mình phục cậu sát đất."
Trong xe lại chìm vào im lặng, đoán là Ngô Châu giận rồi. Không biết Ngô Châu vừa thấy gì, ấy hét toáng lên: "Đan Đan, ngoài cửa sổ. Tớ thấy chồng cậu đi cùng người con khác."
Trong giây phút đó, tim như hẫng lại một nhịp, chưa kịp kỹ người trong vừa vào xe thì chiếc xe đó đã rời đi. Là dòng xe Bentley, cũng rất giống chiếc xe chồng đi. Tống Cẩm Đan tự dối lòng: "Người giống người thôi, chồng mình ấy còn đang ở nhà."
Ngô Châu thấy cố chấp liền mắng, "Cậu đừng tin tưởng ta mù quáng. Ngay từ đầu mình đã biết ta chẳng phải hạng tốt lành gì rồi."
Cô lắc đầu, không tin. Tống Cẩm Đan lấy điện thoại ra gọi cho Tần Hữu. Hắn bắt máy rồi.
"Bảo bối, tối nay có đối tác quan trọng không về . Bây giờ ở đây đang ồn lắm, cúp máy nha."
Điện thoại chỉ còn lại những tiếng tít tít. Bởi vừa nãy mở loa ngoài, Ngô Châu đều nghe thấy hết. Máu nóng trong người Ngô Châu như muốn phun trào, ấy đạp ga đuổi theo chiếc xe đó những vẫn giữ khoảng cách nhất định để không bị phát hiện.
Xe của Ngô Châu dừng cách đó khá xa vẫn có thể dõi theo chiếc xe vừa rồi. Tống Cẩm Đan không thể tin vào mắt mình, xe là của chồng , biệt thự đó cũng là sang tên cho , cũng là nơi ba xảy ra chuyện. Bước xuống xe, Tần Hữu ôm ngang hông một , hai người bọn họ không chút kiêng nể mà bước vào bên trong.
Thời khắc đó, Tống Cẩm Đan cảm thấy rất khó thở. Cô không chấp nhận , người đàn ông mà lại đi phản bội mình, hay tất cả lời của đều là dối.
"Đan Đan, ta là thằng đểu cán. Giờ mà cậu vẫn cố chấp không tin sao?"
"Không! Mình muốn tận mắt chứng kiến."
Tống Cẩm Đan bước xuống xe, rất nhanh đã dừng trước cửa biệt thự. Cô dùng vân tay để mở khoá, vài giây sau cánh cửa đã mở. Cả căn nhà đang ngập trong bóng tối, chỉ có duy nhất căn phòng ở tầng hai sáng đèn. Cô mở đèn flash điện thoại, men theo cầu thang đến cửa phòng đang khép hờ ở đó.
Tần Hữu và Diệp Ngọc Khanh đang quấn quýt trên chiếc giường, khắp nơi vương ra mùi hoan ái khiến cho buồn nôn. Tống Cẩm Đan không dám tiếp nữa, nép mình vào bức tường cạnh cánh cửa. Cô nghe giọng của người phụ nữ kia.
"Hữu Hữu, bao giờ mới bỏ con nhỏ kia để cưới em?"
Bạn thấy sao?