Ngày ly hôn của Tống Cẩm Đan và Tần Hữu đã đến. Cả và hắn cùng bước vào toà án, đến mặt mũi của nhau cũng chẳng thèm gì đến chuyện. Tòa phân chia tài sản của vẫn là của , của hắn không thèm nhận. Bởi ngoại là bị coi là phạm pháp, sau khi ly hôn kết thúc hắn phải ở lại nộp .
Tần Hữu trở ra ngoài với khuôn mặt đen xì, bây giờ vây xung quanh hắn đều là các cánh phóng viên, nhà báo đến lấy tin tức. Theo sau đó, tin chủ tịch tập đoàn Tống thị qua đời cũng lộ ra, tất cả mọi người đều đồng cảm với Tống Cẩm Đan và mắng chửi Tần Hữu thậm tệ.
Cô ngồi trong xe ôtô cách đó không xa mà Tần Hữu, bộ dạng hắn đang loay hoay tìm cách thoát khỏi đám phóng viên. Đám phóng viên đà lại lấn tới, dồn dập đặt câu hỏi cho hắn:
"Anh Tần, có suy nghĩ như thế nào sau khi ngoại ?""
"Anh có cảm thấy bản thân là một tra nam không?"
"Đối với việc ngoại , bản thân đã từng cảm thấy hối hận không? Cô Tống trước nay đã giúp rất nhiều, cho chỗ dựa vững chắc để vực dậy công ty! Anh có nuối tiếc khi đã ly hôn không?"
Vô số câu hỏi bọn họ đặt ra khiến đầu óc Tần Hữu như muốn nổ tung, hắn bộc lộ thú tính tóm lấy một phóng viên nam gần đấy, không nể mặt bất kì ai mà cho phóng viên đó nhận liền mất cú . Mọi người xung quanh bắt đầu hoảng sợ, né tránh cho Tần Hữu đi vẫn dùng máy quay ghi hình lại từ xa.
Mọi tin tức tức vừa rồi đều phát trực tiếp, Tần Hành ở nhà thấy một màn hành xử của hắn liền không nhịn mà đập vỡ chén trà trong tay. Ông ta đã kích đến mức không thở , Sở Chi Lăng phải mang thuốc đến cho ông ta.
"Mình à, tức giận như gì! Con mình cũng đâu có gì sai. Tất cả là tại con vợ nó, đang yên đang lành lại muốn ly hôn. Đàn bà mà không đẻ , nó không chủ ly hôn tôi cũng cho con trai tôi bỏ!"
Tần Hành chỉ thẳng tay vào mặt Sở Chi Lăng mà mắng: "Bà! Ngu xuẩn! Đúng là con hư tại mẹ mà! Nhà họ Tần có ngày cũng sụp dưới tay các người thôi!"
Sở Chi Lăng không phục, bà ta chống nạnh, vẻ mặt hung dữ đáp trả lại những lời vừa rồi của Tần Hành: "Ông chê tôi ngu sao hồi đó còn cưới tôi! Con trai tôi do mình tôi dạy hả?"
Ngón tay đang chỉ về phía Sở Chi Lăng, cũng vì sự tức giận của ông ta đến run rẩy mà hạ xuống.
"Gọi thằng con trai quý tử của bà trở về đây!"
Sau khi trở về nhà, cơn nóng giận của Tần Hữu vẫn chưa nguôi ngoai. Hắn vào thư phòng điên cuồng đập , kệ sách, tài liệu, bình hoa,... tất cả đều bị Tần Hữu đập nát xuống sàn nhà. Người giúp việc đứng bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng đổ vỡ, có điện thoại của bà Tần dưới phòng khách cũng không dám báo lại, sợ kinh đến hắn.
Mẹ hắn thấy gọi điện thoại bàn không liền trực tiếp gọi vào số hắn. Tần Hữu cầm máy lên nghe với giọng cọc cằn:
"Có chuyện gì?"
Bình thường là bà ta quá nuông chiều Tần Hữu khiến hắn giống như bây giờ. Mặc dù con trai năng như , bà ta cũng không nửa lời trách móc, hoàn toàn là giọng cưng chiều.
"Con trai chở về nhà họ Tần một chuyến, ba con đang giận. Lát gặp thì đừng chọc ông đấy!"
"Con biết rồi."
Cánh cửa thư phòng đã mở ra, hắn bước ra với vẻ nho nhã như ban đầu. Vài người giúp việc phía sau hắn nhịn không mà túm tụm lại bàn tán.
"Ngài Tần vừa rồi giống như có nhân cách khác ! Tôi chưa thấy bao giờ thật đáng sợ."
Tần Hữu cảm nhận gì đó, liền quay đầu thấy người giúp việc đang bàn tán.
"Tôi bỏ tiền ra các người để ở đấy tám chuyện à?"
Mấy người giúp việc ấy lắp bắp trả lời rồi tự cầm lấy dụng cụ quét dọn tách nhau ra, không dám xúm lại nữa. Tần Hữu vừa về nhà chính, ba hắn đã chống cây gậy nghiêm nghị ngồi trên ghế.
"Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống!"
Hắn im bất như trời trồng, Sở Chi Lăng cố gắng xoa dịu cơn tức của ông ta không thành.
"Mình à, đừng tức giận với con như thế gì!"
"Bà biến ra một bên để tôi dạy bảo nó!"
Tần Hành cầm cây gậy chỉ về phía Tần Hữu, tức giận mắng lớn: "Mày còn không quỳ xuống cho tao!"
Sở Chi Lăng biết chồng mình đã tức giận, liền nháy mắt với con trai, còn nhỏ nhẹ dỗ dành: "Mau quỳ xuống nhận lỗi đi! Đừng để bệnh tim ông ấy tái phát."
Hai chân hắn quỳ xuống nền nhà, cơn giận Tần Hành lúc này mới nguôi ngoai.
"Cởi áo ra!"
Tần Hành ra lệnh cho con trai. Hắn mà cũng ngoan ngoãn cởi ra. Tần Hữu rất biết giữ dáng, thân thể cũng coi là săn chắc.
Tiếng cây gậy bất ngờ đánh vào da thịt hắn vang lên những tiếng "chát" đau đớn. Tần Hữu cố gắng mím chặt môi không phát ra tiếng kêu. Tuy chiếc gậy không quá lớn, mới đánh mười cái lưng Tần Hữu đã rớm máu.
Sở Chi Lăng xót con nên đứng bên cầu xin thay Tần Hữu, "Ông đừng đánh nữa! Lưng nó cũng chảy máu rồi!""
Bạn thấy sao?