Em Là Ánh Sáng [...] – Chương 5

Cả cái ổ này, ai cũng là cao thủ xạo mà không chớp mắt hả?

Thẩm Hồi kéo tôi ra góc phòng.

Tôi tụt mood cực độ, muốn tàng hình.

Cậu ấy ngồi xếp bằng đối diện, mắt thẳng vào tôi, nghiêm túc :

"Em không phải không có gì, ngược lại… Khi em nhảy, cả người phát sáng."

Tôi ngẩn ra, cậu ấy không dám tin.

Những câu từng nghẹn ngào với Tống Từ trong nước mắt…

Hóa ra cậu ấy đều nhớ hết.

13.

Một đứa phế vật như tôi… cũng có thể người khác khen ngợi sao?

Bảo không thì đúng là dối.

Thẩm Hồi lúc này, vừa chân thành vừa đáng .

Tôi bỗng thấy, mình không nên tiếp tục lừa dối cậu ấy nữa.

Dù cậu ấy có thật lòng hay chỉ nhất thời, tôi cũng không nên lợi dụng.

Tôi ngẩng đầu, vào mắt cậu:

"Thẩm Hồi, em cũng biết đấy, chị vừa mới chia tay… chưa thể dốc lòng cho một mối quan hệ mới."

Gương mặt cậu ta rõ ràng tối sầm lại.

Tôi khẽ thở dài, tiếp:

"Chị xin lỗi vì sự bốc đồng ngày hôm qua. Không nên gạt em. Cảm ơn em đã đưa chị đến đây trải nghiệm lại cảm giác xưa cũ… chị cũng hy vọng em sẽ gặp một thật lòng em."

Cậu ấy nheo mày, giọng không mấy vui vẻ:

"Bắt đầu phát thẻ người tốt rồi à?"

"Giờ mới mấy câu đó, có phải hơi muộn rồi không?"

???

"Có thấy tôi bắt em phải thực hiện nghĩa vụ chưa?"

Cậu ấy trầm mặt, không dây dưa chuyện cảm nữa, mà đổi sang hỏi thẳng:

"Không muốn theo đuổi sở thích của mình nữa sao?"

Sở thích?

Đầu óc tôi trống rỗng mất một nhịp.

Ra trường xong là đi , công việc cuốn lấy từng ngày. Thêm chuyện theo đuổi Tống Từ…

Tôi thậm chí chẳng còn thời gian rảnh cho bản thân.

Cuối tuần mà nằm một buổi thì cả ngày coi như trôi qua.

Cả một tuổi trẻ học múa, mà giờ đến bài sở trường cũng nhảy không nổi.

Không cảm này là gì.

Tối đó về nằm lăn trên giường, tôi bắt đầu tự hỏi chính mình:

Suốt 3 năm qua, mình rốt cuộc đã đạt cái gì?

Trước mặt Tống Từ, tôi cố gắng trở thành một người hiểu chuyện, dịu dàng, không đòi hỏi.

Trong công việc, tôi nhẫn nhịn đủ điều, chỉ mong có thể tồn tại giữa bộn bề áp lực.

Tôi nghĩ suốt đêm, không sao ngủ nổi.

Sáng hôm sau thức dậy, mắt thâm như gấu trúc, vẫn phải lết tới công ty.

Vừa vào đã bị gọi đi họp.

Xui thay, Tống Từ cũng ở đó.

Theo lý, với vị trí của ta thì không cần phải xuất hiện ở những cuộc họp kiểu này.

Cho nên lúc thấy ta ngồi vắt chân ung dung tôi trong phòng họp, tôi mới hiểu ra:

Mình đã lọt vào “bẫy”.

Nhưng đã tới rồi thì chỉ còn cách cắn răng mà chịu.

Cũng may cuộc họp chủ yếu là tổng kết lại các hạng mục trước, nên tôi với ta gần như không có nhiều tương tác.

Tuy , tôi vẫn ngồi không yên.

Cuối cùng cũng họp xong, tưởng có thể thoát thân, Tống Từ lại lên tiếng mời cả đoàn đi ăn trưa.

Bên A mời bên B ăn cơm, chúng tôi không thể từ chối.

Tôi định bụng sẽ với trưởng nhóm là mình không khỏe, rút sớm một bữa cũng chẳng ai để ý.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị đồng nghiệp đẩy đi thẳng qua quán ăn đối diện công ty.

Không rõ là vô hay cố ý.

Cuối cùng tôi vẫn phải ngồi ngay bên cạnh Tống Từ.

Cả bàn ăn, chỉ có đúng một điểm chết. Và tôi, dính ngay vào đó.

Bầu không khí toang toàn tập.

Thừa lúc mọi người không ý, Tống Từ ghé sát tai tôi, thì thầm:

"Tránh xa Thẩm Hồi một chút."

Ủa???

Anh nghĩ còn tư cách chỉ đạo cuộc đời tôi à?

Tôi quay đầu sang, nở một nụ kiểu " mà như tát":

"Tống tổng, lo quản cho tốt việc của mình trước đã."

Tống Từ bị chặn họng, mặt tối sầm, gằn giọng:

"Cậu ta rất lộn xộn."

"Ồ? Liên quan gì tới ? Mà xấu người khác sau lưng là việc người nên à?"

Thấy Tống Từ nghiến răng, cơ mặt co giật, tôi… sướng.

Vừa đúng lúc, điện thoại reo.

Số lạ.

Bình thường chắc tôi tắt máy luôn vì sợ quảng cáo.

Nhưng giờ? Nó chẳng khác nào chiếc phao cứu sinh.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu ba trăm hiệp với nhân viên bán hàng.

Ai ngờ…Là Thẩm Hồi.

"Nhìn ra ngoài cửa sổ đi."

Giọng cậu ấy vẫn mang cái vẻ lười biếng quen thuộc, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời từ chối hôm qua của tôi .

Tôi ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu ra ngoài.

Hôm nay cậu ấy mặc đồ rất chỉn chu, điếu thuốc kẹp nơi khóe môi, khẽ nhếch môi đầy tinh quái.

Mà chẳng hiểu sao… hôm nay cậu ấy đẹp trai phát điên luôn.

Cậu ấy đứng ngay trước cửa nhà hàng, còn vẫy tay chào tôi.

Tôi biết, Tống Từ cũng thấy rồi.

Cảm nhận rõ ràng từ biểu cảm của tôi, đồng nghiệp ngồi cạnh lập tức ré lên:

"Ủa chị, trai đẹp nào ? Bạn trai hả?"

Tôi thản nhiên đáp, giọng bình tĩnh đầy sát thương:

"Ừ, trai tôi."

Lập tức, cả bàn câm nín.

Còn tôi thì nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nhấp một ngụm trà.

Một chiêu đòn duy nhất, tiễn trai cũ vào nghĩa địa cảm .

Nhưng tôi vẫn rõ ràng thấy Tống Từ ngồi bên cạnh… cứng đờ.

14.

Tôi kéo Thẩm Hồi sang một bên:

"Sao em tới đây?"

Cậu ấy nhét thứ gì đó vào tay tôi:

"Thì tròn nghĩa vụ trai thôi."

Tôi cúi đầu - là vài vỉ thuốc đau dạ dày.

Tôi từng đăng trên vòng bè: Cái bệnh chết tiệt này rõ ràng có thể lấy mạng tôi luôn cho rồi, chứ đừng ban phát cho tôi thêm cái dạ dày gì nữa.

Nhưng mà... cũng đâu cần đến tận nơi để đưa?

"Không tới sớm, sợ lại thấy đồng cỏ xanh mướt trên đầu thôi."

...Tôi thật sự không còn sức tranh luận với cậu ta nữa.

Vừa quay người định rời đi, lại bị kéo tay giữ lại.

"Tôi nhớ chị vừa rồi chủ gọi tôi là trai đấy nhé."

Chết thật. Lúc câu đó tôi quên chưa cúp máy.

Tôi đỡ trán, định bảo cậu ta đừng để tâm.

Ai ngờ cậu ta đè tôi sát tường, mặt mũi ấm ức:

"Tôi còn chưa ăn gì hết. Chị định không cảm ơn hùng cứu mỹ nhân tí nào à?"

Cái đồ vô sỉ này!!!

Nhưng thật, tôi cũng chẳng muốn quay lại đối mặt với Tống Từ nữa.

Vậy nên, tôi dắt Thẩm Hồi đi ăn trưa.

Ăn xong, cậu ấy còn đưa tôi về tận công ty.

Trước khi rời đi, tôi hỏi:

"Em với Tống Từ… quen nhau à?"

Ánh mắt Thẩm Hồi sâu không thấy đáy:

"Tra nam thôi."

Tôi nhướn mày ra hiệu: Nói thêm đi.

Cậu ấy chẳng đáp gì, chỉ :

"Tan tôi đón chị đi tập."

Rồi biến mất tăm.

Buổi chiều, tôi nhận tin nhắn của Tống Từ:

"Em định dùng cách này để trả đũa à?"

Tôi đáp:

"Đừng tự cho mình là trung tâm."

Nghĩ một lát, tôi gõ thêm một đoạn dài:

"Tống Từ, chúng ta bên nhau cũng chỉ vài tháng, cảm chưa sâu, may mắn là tôi cũng chưa lún quá sâu. Không cần phải trở mặt, tôi cũng mong từ nay về sau, đôi bên đừng gặp lại."

Sau đó, tôi ấn xóa bè.

Dù sao thì, hợp đồng với công ty họ cũng đã sắp hết.

Nhìn màn hình điện thoại, tôi ngẩn người.

Tự hỏi: Mình… thật sự đã từng Tống Từ sao?

Anh ta rất giỏi - giỏi đến mức có thể cho tôi một cái tát, rồi ngay sau đó đút cho tôi viên kẹo.

Anh rất biết cách điều khiển cảm của tôi.

Thời gian tôi theo đuổi ta, một nửa là thật lòng, một nửa là vì tiếc… tiếc những tháng ngày đã bỏ ra.

Dù cuối cùng ta cũng đồng ý ở bên tôi, vẫn luôn giữ thái độ nửa gần nửa xa.

Dẫn dụ tôi nghiện vị của ta, không cho tôi đủ liều.

Nghĩ lại, rất có thể khi tôi, ta vẫn còn qua lại với những khác.

Chứ những lúc "bận" kia… rốt cuộc là biến đi đâu?

Tan , Thẩm Hồi dẫn tôi tới quán mala xiangguo dưới lầu phòng tập.

Ăn xong một nồi cay nhẹ thôi mà tôi mắt mũi đỏ hoe, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Thẩm Hồi tôi, nhẹ giọng:

"Khóc ra thì tốt rồi."

Tôi lấy sạch giấy ăn miễn phí của người ta lau nước mắt.

Thẩm Hồi thấy liền đi sang cửa hàng tiện lợi, mua hẳn một bịch giấy to đùng đặt trước mặt tôi.

Tôi vừa tức vừa buồn :

"Em thật sự… biết cách trêu người đấy."

Cậu hỏi tôi:

"Chị thật sự thích ta đến thế sao?"

Tôi gật đầu… rồi lại lắc đầu.

Từng thích.

Nhưng bây giờ thì không còn chút gì nữa.

Tôi chỉ thấy tiếc cho khoảng thời gian mình đã trao nhầm người.

Nếu không gặp Tống Từ…

Có lẽ tôi đã không bỏ mất đam mê mà mình từng sâu sắc như .

Nhớ lại những gì Thẩm Hồi hôm trước về "sở thích", tôi đã nghĩ cả đêm, rồi quyết định:

Tôi muốn quay lại với múa.

Tôi lau nước mắt qua loa, lấy điện thoại ra, mở video đã lưu sẵn, đưa cho Thẩm Hồi xem:

"Muốn học bài này nè. Lát nữa giúp tôi tìm nhảy đi."

Thẩm Hồi im lặng xem hết video, rồi quay sang tôi.

Cặp mắt kia rõ ràng mang theo sự khó chịu:

"Chị định tìm ai nhảy?"

Ơ?

A… tôi quên mất. Đám người đó vẫn gọi tôi là "chị dâu".

…Thôi .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...