Em Là Ánh Sáng [...] – Chương 4

Anh ta chẳng bận gì cả, chỉ là… bận với tôi thôi.

Với ta, có khi tôi chỉ là món giải trí sau khi chơi chán những người khác.

Dù bây giờ có ngộ ra, có đau khổ cầu xin tôi tha thứ.

Cũng đã không còn ý nghĩa nữa rồi.

"Mới có một ngày mà em đã cho người ta cắm sừng tôi rồi hả?"

Giọng nhẹ tênh mà lại có chút nghiêm túc khó tả – là Thẩm Hồi.

Anh ấy tới từ lúc nào?!

Tôi lập tức đẩy Tống Từ ra.

Thẩm Hồi nghiêng người tựa vào khung cửa, bộ dạng lười biếng.

Chỉ là, câu vừa rồi… nghe sao chẳng giống chút nào.

Anh lười biếng ngước mắt, liếc tôi, sau đó đưa tay ra:

"Không nắm tay à? Hôm qua em đâu có như ."

Có ai không tới cứu tôi đi!

Mặt Tống Từ đen đến mức không thể đen hơn, còn Thẩm Hồi thì ngây thơ vô số tội.

Thế này thì… chi bằng tôi đi cho xong, để hai người họ dắt tay nhau đi tiễn hồn tôi .

8.

Giờ khắc quyết định.

Tôi kéo Thẩm Hồi vào trong, rồi thẳng tay đẩy Tống Từ ra ngoài.

Tống Từ trừng mắt, mặt mũi như thể không thể tin nổi.

Ngay lúc đóng cửa lại, tôi thẳng vào mắt ta:

"Anh là người có thể diện, thật đấy, đừng dây dưa nữa."

Xử lý xong một người.

Trước mắt vẫn còn một người khác.

Tôi dựa lưng vào cánh cửa, Thẩm Hồi:

"Nói đi, em trai, rốt cuộc em muốn gì?"

Thẩm Hồi tiến lên một bước.

Tôi căng thẳng đến mức móng chân bấu chặt xuống đất.

"Sợ tôi à?" – Anh ta nhướng mày.

Tôi nuốt nước bọt.

Cái khí thế gì mà lớn dữ trời?

"Haha, buồn , em còn nhỏ như ." Tôi ráng gồng lên lấy khí thế.

"Chị thử chưa?"

Mặt tôi đỏ bừng, chửi khẽ:

"Em mặt dày quá rồi đó nha."

"Tùy người thôi." – Anh ta nhàn nhạt.

Hôm nay, Thẩm Hồi xõa tóc xuống, mềm mại phủ trước trán.

Răng khểnh, má lúm, lên như cún ngoan.

Đúng là hai mặt hoàn toàn khác biệt.

"Ý là gì?"

Thẩm Hồi đưa tay xoa đầu tôi:

"Trước mặt thì nên thành thật một chút, sớm rõ ràng, đôi bên đều có chuẩn bị tâm lý."

Chuẩn bị… gì cơ?

Tôi quay mặt đi:

"Chị đây không chơi trai nhỏ."

"Vậy nếu tôi bắt chị chơi thì sao?"

Gương mặt Thẩm Hồi phóng đại trước mắt tôi.

Chỉ cách tôi vài phân.

Tôi thậm chí còn thấy rõ lông tơ trên má ta, cả hàng mi dài cong vút.

Đôi mắt ấy, đen sâu như hố không đáy.

Cứu mạng!

Tôi bây giờ y như cái ấm nước sôi ùng ục, phì phì xả khí.

Đám Gen Z bây giờ… mạnh dạn dữ luôn?

Tôi hít một hơi thật sâu.

Đưa tay đẩy gương mặt đang áp sát kia ra:

"Thẩm Hồi, chúng ta mới quen chưa đầy một ngày. Chị không tin từ cái đầu tiên, cũng không có thời gian chơi một đêm với em."

Vừa xong tôi xoay người định đi thì bị ta nắm lấy tay:

"Tôi hiểu rồi."

Hiểu rồi?

Tôi thở phào một chút, cảm thấy nhẹ nhõm.

"Vậy xin hỏi chị Tang Khiết, hôm nay có thể đi hẹn hò với tôi không?"

!!

"Được đó~ đúng lúc hôm nay Khiết Khiết rảnh nha~!"

Tôi muốn phát điên vì con thân.

Giờ là lúc nên hậu thuẫn hả???

"Thẩm Hồi, chị vừa mới chia tay, không có tâm trạng chơi trò với em đâu."

Chưa kịp dứt câu, Thẩm Hồi đã xoay tôi một vòng.

Mặt ta trầm lại, giọng nghiêm túc, đôi mắt kia như muốn ăn người:

"Không phải là chị đang giỡn tôi đấy chứ?"

"Chị giỡn em lúc nào? Cưng à, em dễ thương mà."

Tôi thật sự chưa từng thấy ai vừa mặt dày vừa giả ngây thơ tới mức này.

"Đừng gọi tôi là em trai. Tôi tên là Thẩm Hồi. Nói trắng ra, hôm qua chị lợi dụng tôi xong, hôm nay muốn phủi sạch, là thế đúng không?"

Giọng ta lạnh băng, không giấu nổi cơn giận.

Lúc này đến lượt tôi đơ người.

Hôm qua chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi…

Tôi nghẹn họng không biết sao.

"Thẩm Hồi, chờ chút, để chị ấy rửa mặt xong rồi ra!"

Tinh Tinh kéo tôi trở lại phòng, đóng sầm cửa trước mặt Thẩm Hồi đang hằm hằm ngoài kia.

"Vậy ra hôm nay là mày gọi nó tới hả?" – Tôi hỏi.

"Tao thấy hình không ổn, liền gọi nó đến. Không ngờ thằng nhóc cũng chịu chơi thật."

Tôi thấy rõ, Tinh Tinh cực kỳ hài lòng về Thẩm Hồi.

"Vậy thì mày đá luôn Lâm Hạo đi, rồi tới với Thẩm Hồi nhé."

Tinh Tinh kéo tôi lại:

"Mày nghĩ xem, nếu không nhờ Thẩm Hồi giúp đỡ thì hôm qua hôm nay mày sao thoát ? Nếu mày thật sự muốn Tống Từ cắt đứt hy vọng, thì tao thật nhé: Thẩm Hồi là lựa chọn không tồi đâu."

"Nhưng mà… cũng không thể lừa cậu ấy chứ."

"Nếu cậu ấy cam tâm nguyện để mày lừa thì sao?"

"Cậu ấy là đồ ngốc à?"

"Trời ạ, trong thì ai chẳng ngốc. Mày không ngốc mà cũng đâm đầu thích Tống Từ bao nhiêu năm còn gì. Lúc tao khuyên mày đừng theo đuổi nữa, mày chịu nghe tao không?"

Nhưng lúc đó tôi thật lòng thích Tống Từ mà.

Chuyện này… khác.

"Hơn nữa tao thấy mày nên đổi chiến thuật, mềm mỏng vào. Mày Thẩm Hồi đi, nếu thật sự muốn cậu ấy tự biết khó mà lui, thì diễn cùng cậu ấy một vở là xong thôi. Đàn em trai ấy mà, mày càng không cho, người ta lại càng muốn."

Nghe… cũng có lý phết.

Tôi bừng tỉnh.

Thế là tôi và Tinh Tinh vỗ tay cái "bép" – nhất trí hành .

Chuẩn bị áp dụng chính sách mềm dẻo với Thẩm Hồi.

Để cậu ta tự giác… rút lui.

Hẹn hò hả?

Tôi cúi xuống chiếc áo thun rộng thùng thình và quần short đang mặc.

Tuyệt vời.

Trang phục ngăn cách mọi mộng tưởng.

Chiến lược bắt đầu từ việc… dập tắt hết ảo tưởng lãng mạn của trai đẹp.

12.

Thẩm Hồi dẫn tôi tới một studio nhảy.

Đến lúc đó tôi mới hiểu, thì ra cái câu "Sếp Thẩm" mà Lâm Hạo … không phải .

Mấy người của cậu ấy, ai cũng có cá tính rõ rệt: nào tóc tết dreadlock, nào đầu đinh, rồi lại tóc dài ngang vai.

Thế , lúc thấy tôi đi vào cùng Thẩm Hồi, bọn họ chẳng cần hỏi han xác minh gì hết, cả lũ đồng thanh hô lên:

"Chào chị dâu!"

???

Cái màn ăn rơ trơn tru, ăn ý đồng loạt đến mức này, khiến tôi nghi ngờ không biết trước tôi đã có bao nhiêu "chị dâu" rồi…

Tôi cuống cuồng xua tay:

"Đừng đừng đừng, gọi chị là 'chị ' rồi!"

Không ngờ, Thẩm Hồi trực tiếp lấy cái mũ lưỡi trai trên bàn úp lên đầu tôi, cúi người tôi chằm chằm:

"Ở đây của tôi, chỉ có vợ, không có chị."

Xung quanh vang lên một tràng huýt sáo inh ỏi.

Tôi vội kéo mũ xuống che mặt.

Cho tôi chết đi cho rồi!!!

...

Studio nhảy khá đông lớp, tôi ngồi bệt xuống sàn xem bọn họ tập luyện.

Có thể là vì tôi có mặt ở đó, Thẩm Hồi cứ gọi là hăng như gà chọi.

Không đâu xa.

Cậu ấy lúc nhảy, đúng là đẹp trai muốn xỉu, khí chất cuốn hút khỏi bàn.

Xung quanh có không ít nữ quay video chụp hình lia lịa.

Nhảy xong, mặc kệ tiếng hò hét cổ vũ khắp phòng, cậu ấy lại chạy đến trước mặt tôi, ra hiệu bằng mắt:

"Khen đi!"

Y chang một đứa trẻ đòi mẹ vỗ tay khi trò mới học.

Nhìn cái bản mặt đẫm hormone đó…

Tay chân tôi bỗng ngứa ngáy.

Đúng lúc tôi đang định lảm nhảm gì đó, thì Thẩm Hồi ngồi xuống bên cạnh, đầu còn quấn khăn, mồ hôi rịn trên trán.

Tôi đưa cho cậu ta một chai nước, thật lòng khen:

"Không ngờ nhảy đỉnh dữ nha."

Cậu ta nhích lại gần, ngồi đối diện tôi, chằm chằm:

"Muốn thử không?"

Tôi ngẩn người.

Chưa kịp từ chối, cậu ta đã kéo tôi đứng dậy.

Tôi vội rút tay lại:

"Tôi không biết nhảy mà!"

Ai ngờ Thẩm Hồi mặt lạnh lại, kéo tay tôi không buông:

"Em lúc nào trở nên nhát gan ? Giờ tới nhảy cũng không dám à?"

Ủa?

Não tôi lập tức treo máy.

Lúc còn chưa kịp nghĩ gì, nhạc vang lên.

Cậu ta ra hiệu người bên ngoài bật nhạc lên.

Rồi quay sang tôi, nhẹ giọng dỗ dành, lại dịu dàng bất ngờ:

"Đừng nghĩ gì cả, chỉ cần nghe nhạc thôi."

Ây dô…

Đây còn phải Thẩm Hồi lưu manh hay cà khịa nữa không ?

Lúc nhạc nổi lên, tôi mới nhận ra – đó chính là bản nhạc mà tôi từng mê mẩn nhất một thời.

Nhưng việc lâu rồi, tôi gần như không chạm đến nữa.

Dù là giai điệu quen thuộc, lúc cử lại trở nên vụng về.

Tôi nhảy, đúng kiểu vấp váp – vừa lóng ngóng vừa sai nhịp.

Thẩm Hồi chẳng hề bực bội, mà còn vô cùng kiên nhẫn.

Tôi lệch nhịp, cậu ấy vẫn phối hợp đúng cách.

Tôi vẫy tay lung tung, cậu ấy vẫn lặng lẽ điều chỉnh theo tôi.

Chỉ mấy chục giây, mà dài như cả thế kỷ.

Kết thúc xong, tôi ôm mặt không dám ngẩng lên ai.

Thật sự… nhảy như gà mắc tóc.

Chỉ nghe xung quanh hò hét:

"Chị dâu giỏi quá!"

"Chị dâu tuyệt đỉnh luôn!"

"Chị dâu chất phát ngất!"

???

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...