Không có hoa, không có nhẫn, thậm chí chẳng có lấy một cú điện thoại.
Chỉ là một dòng tin nhắn trên WeChat.
Vậy mà tôi sung sướng đến mức cả đêm không ngủ nổi.
Đêm đó, còn là đêm giao thừa.
Và điều khiến tôi tin tưởng nhất là ngay sau đó, đã chủ công khai mối quan hệ trên vòng bè.
Tôi nghĩ: người đàn ông này, dù có vụng về, thật lòng.
Tôi khoe với thân, vui như thể vừa giành cúp .
Nhưng Tinh Tinh lại chỉ nhấp môi, một câu như xát muối:
“Chắc là ta chơi chán rồi, vừa lúc vớ mày thôi.
Mày còn trẻ, đấu không lại mấy ông già đời đâu.”
Tôi bật , nhếch mép hừ lạnh:
“Cho dù chơi, thì cũng là tao chơi ta chứ! Tao trẻ, thiệt cái gì?”
Lúc đó, tôi thật sự nghĩ mình thông minh.
Nhưng không phải cuộc chơi.
Và người trước... lại là kẻ thua sau.
Tôi thua rồi.
Thua đến trắng tay, đến không còn mặt mũi.
Tôi từng nghĩ mình là người đặc biệt với Tống Từ.
Vì ta chỉ có tôi bên cạnh.
Chẳng có scandal, chẳng có gú, chẳng có quá khứ ồn ào nào từng phơi bày trước mặt tôi.
Hóa ra chỉ là chiêu giữ mồi.
Cái kiểu “giả bộ yên ổn để giữ con ngốc quanh quẩn không bỏ đi”.
Mà tôi, chính là con thiêu thân lao đầu vào thứ ánh sáng ấy - một ánh sáng tưởng ấm, lại đốt cháy cả lòng tin.
Lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.
Rồi cánh cửa phòng bật ra.
Là Tống Từ.
Thay bộ quần áo sạch sẽ, vuốt lại tóc, gương mặt vẫn là kiểu dịu dàng điển trai tôi từng say đắm.
Chỉ khác một điều, miếng băng trắng nhỏ dán nơi đuôi mắt, chỗ bị tôi rách tối qua.
Vết thương ấy, không hợp với vẻ ngoài nhã nhặn thường thấy nơi .
Như một vết nứt gớm ghiếc trên bức tranh lừa dối.
Tôi run lên.
Không phải vì lạnh.
Mà vì đau, vì tức,vì bản thân còn .
"Em bị cảm à?"
Giọng trầm nhẹ, mang theo vẻ quan tâm không giả tạo.
Chân vừa định bước vào, tôi đã gào lên, từng chữ vỡ vụn như giọt nước mắt nén chặt trong lồng ngực:
"Tôi bảo đừng tới gần!"
Trước kia tôi từng nghĩ, là phải , không là phải hét, phải kết thúc thật dữ dội, như phim hành , như ca buồn.
Nhưng giờ tôi hiểu.
Người trưởng thành đau theo cách khác.
Đến câu "tôi ghê tởm " cũng không ra .
Tôi Tống Từ, ánh mắt thoáng qua một tia xót xa, như thể đau lòng thật sự.
Mà nghĩ lại, tôi chưa bao giờ thấy gương mặt này của cả.
Vì tôi... chưa từng hiểu rõ .
Anh trước mặt tôi luôn là quý ông ôn nhu, lễ độ, dịu dàng đúng lúc, lạnh nhạt vừa phải.
Giữ một khoảng cách an toàn, đủ khiến tôi thấy , không thể tiến thêm.
Nhưng tôi biết, có thể trao nhiệt huyết ấy cho những người con khác.
Không ngại gần, không ngại cháy.
Có khi nào, sau mỗi lần tôi, đều nghĩ thầm:
"Con bé này đúng là ngu thật."
Ngây thơ.
Trong sáng.
Trẻ trung như một tờ giấy trắng.
Mà Tống Từ, một người đàn ông từng trải, lịch lãm và khôn khéo như , sao có thể thật lòng một đứa con như tôi?
4.
“Ngoan nào, để xem em có sốt không…”
Bàn tay Tống Từ đưa đến định chạm vào trán tôi.
Tôi bỗng rùng mình.
Hình ảnh đôi bàn tay ấy từng xoa dịu tôi, từng vuốt ve tôi…giờ lại hiện lên cùng vô số hình ảnh khác.
Những lần nó từng chạm lên thân thể người con khác.
Từng cử chỉ tưởng là riêng tư, hóa ra chỉ là thói quen.
Một cơn buồn nôn ập tới.
Tôi che miệng, không kịp ngăn tiếng khục khặc trào lên.
Cổ họng nghẹn lại, ngực phập phồng trong đau đớn.
“Anh đi đi.”
Có lẽ thấy tôi thật sự phản cảm, Tống Từ đứng khựng lại nơi khung cửa.
Khóe mắt … đỏ hoe.
“Đừng hành hạ bản thân như nữa, không?”
Giọng khàn khàn.
Đã từ bao giờ tôi mới nhận ra, cũng mệt mỏi?
Tối qua mưa lớn như trút.
Anh đã đứng ngoài đó bao lâu? Bàn tay đang sưng tấy, màu tím đỏ như vết bầm trên lòng tin tôi đặt vào .
Tôi quay lưng lại, giọng nghẹn:
“Anh về đi.
Chúng ta… nên tạm thời bình tĩnh lại.”
Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng Tống Từ thấp giọng:
“Bữa sáng để trên bàn, nhớ ăn.”
Tiếng cửa khép lại rất khẽ, như sợ tôi giật mình.
Phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Tôi nhắm mắt.
Ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.
Khi tỉnh lại, ánh chiều đã len vào khung cửa.
Điện thoại rung nhẹ trên đầu giường.
Là tin nhắn của Tinh Tinh hỏi thăm.
Và cả những dòng dài từ Tống Từ:
“Đừng rời xa , không?”
“Anh sẽ dùng cả đời để bù đắp.”
“Cho một cơ hội đi, chỉ một lần thôi…”
Tôi bất giác nhớ đến đêm định mệnh đó - giao thừa.
Khi tôi nhận tin nhắn tỏ lúc rạng sáng.
Tôi ngỡ đó là lãng mạn, là chân thành.
Và tôi đã mất ngủ suốt tám tiếng, 480 phút, 28.800 giây.
Mỗi giây đều là Tống Từ.
Còn bây giờ…Có một khoảnh khắc tôi như thoát khỏi thân xác mình, từ trên cao xuống, thấy một tôi gục đầu trong bóng tối, tơi tả và buồn .
Bao nhiêu thương, hóa ra chỉ là một trò .
Tôi loạng choạng đứng dậy, bản thân trong gương, gương mặt trắng bệch, mắt thâm quầng, môi tái nhợt.
“Không đáng.”
Tôi lầm bầm.
Và rồi… tôi bước vào phòng tắm.
Tắm sạch.
Chải tóc cao.
Trang điểm đậm, sắc sảo.
Mặc váy hai dây, chân váy ngắn.
Lôi từ đáy tủ bộ đồ mà Tống Từ luôn ghét, vì nó không “thanh lịch”, không “nền nã”.
Anh thích tôi tóc dài, suôn thẳng, váy nhẹ nhàng như tiểu thư khuê các.
Tôi từng chiều , từng chỉnh lại cả giọng cho mềm hơn.
Nhưng giờ thì khác, tôi là tôi.
Tinh Tinh trở về, tôi kể hết mọi chuyện.
Cô ấy mắng Tống Tù một trận tơi bời rồi cẩn thận dè dặt:
“Tớ không phải kiểu người sau, thật đấy, từ đầu đã bảo cậu với ta không hợp…”
Tôi nhạt.
Tôi biết. Tôi là người sai.
Sai vì tưởng mình trẻ trung là ưu thế.
Sai vì cứ ngỡ cảm có thể đuổi kịp tuổi tác và kinh nghiệm.
“Có mấy đứa rủ đi bar chơi. Không muốn nghĩ nhiều thì đi cùng tớ.” – Tinh Tinh .
Tôi chẳng buồn nghĩ ngợi, đồng ý ngay.
Trong tiếng nhạc dồn dập của quán bar, tôi như lột xác.
Cười , chơi hết mình, uống liên tục.
Nếu là Tống Từ, sẽ không bao giờ để tôi đến nơi này.
“Không hợp với em” – từng bảo.
Tôi khẩy, nốc thêm một chai.
Kết quả là… tôi vừa say, vừa buồn đi vệ sinh.
Sàn nhà trơn, đầu choáng váng.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì trượt chân ngã nhào, đập ngay vào một người con trai vừa định bước vào.
Mắt tôi hoa cả lên, chỉ lướt sơ một cái.
Người đó… toát ra khí chất kiểu “bad boy chính hiệu”.
Đôi mắt nheo lại tôi, ẩn giấu một nét nhàn nhạt mang chút châm biếm:
Nguy hiểm.
Tôi không còn sức, liền dựa vào người ta luôn, lí nhí :
“Làm phiền … đưa tôi về bàn số 103…”
Ai dè, tên đó không không rằng, vác tôi lên vai luôn.
??
Tôi chưa kịp phản ứng thì… bị ta vác thẳng ra cửa.
Và đúng lúc đó, tôi thấy Tống Từ.
Anh đứng ở cửa quán bar.
Mặt lạnh băng, mắt tối sầm lại, ánh như muốn đông cứng cả không khí.
5.
Tôi khựng lại, tay vẫn đang vịn nhẹ lên cánh tay người đàn ông kia. Tống Từ lướt ánh mắt qua, giọng trầm thấp:
“Sao em lại ở đây?”
Ngữ điệu ấy, là ghen.
Là khó chịu.
Là cảm giác "bị phản bội" mà chưa từng nghĩ mình sẽ phải nếm.
Tôi chớp mắt, ngước người bên cạnh, lúc này mới để ý rõ ràng.
Anh ta… Mái tóc phía trước buộc cao để lộ vầng trán sắc nét.
Khí chất hoang dã, ngông cuồng.
Nụ nửa miệng đầy ẩn ý.
Giống như một con sói vừa mò miếng mồi say khướt.
Tay ta có hình xăm.
Lộ rõ dưới ánh đèn mờ mờ của quán bar, sắc nét và ngang tàng.
Chỉ cần liếc mắt một cái là biết, đây không phải kiểu người dễ vào.
Là loại “đại ca học đường” chỉ cần bước một bước đã khiến cả hành lang im phăng phắc.
Vậy mà giờ đây, kẻ mang khí chất bá đạo ấy lại nhẹ nhàng cúi đầu, đôi mắt lấp lánh như vì sao giữa đêm, cong môi hỏi một câu:
“Cô ấy muốn gì, không phải nên để ấy sao?”
Giọng lười biếng, nửa nửa thật, lại mang một nét dịu dàng kỳ lạ.
???
Tống Từ mặt lạnh, sải bước tới kéo mạnh tôi về phía mình, cởi áo khoác trùm lên người tôi thật chặt:
“Em đang loạn cái gì ?”
Tôi gạt phăng cánh tay ra, lột chiếc áo khoác ấy ném trả:
“Tôi không biết, bây giờ Tống đang lấy thân phận gì để can thiệp vào đời tôi?”
Ánh mắt tối sầm, nắm tay siết chặt.
Còn tôi, men rượu đang dâng, sự giận dữ cũng theo đó trào lên.
Tôi ngửa đầu lạnh:
“Chúng ta đã chia tay rồi. Làm ơn giữ chút khoảng cách.”
Anh gằn từng chữ:
“Anh không đồng ý.”
“Ồ, tôi đâu cần sự đồng ý của .”
Bạn thấy sao?