Nhưng ngay giây tiếp theo, nụ trên môi Lâm Khinh Ngữ cứng đờ lại.
Thắt lưng của ta đã bị tôi nắm chặt.
Tôi kéo ta, cả hai cùng lăn ra giữa đường.
Từ xa, tiếng gầm rú của cơ vọng lại.
Tôi thấy chiếc xe đang lao đến với tốc độ cao, và người ngồi trong xe là Thẩm Việt.
Lâm Khinh Ngữ vùng vẫy, hét lên kinh hoàng, “Cậu điên rồi!”
Chiếc xe càng lúc càng gần.
Luồng khí tanh nồng từ đất bụi khiến cảm điên cuồng trong lòng tôi bùng phát.
Tôi xoay người, đè Lâm Khinh Ngữ xuống mặt đường, mỉm , “Muốn tôi chết đến , sao không cùng chết với tôi luôn?”
Thật ra, kế hoạch tôi và Lâm Sương bàn bạc không phải như thế này.
Nhưng những uất ức nhiều năm qua đã kích thích phần tàn nhẫn trong tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự muốn để Lâm Khinh Ngữ chết.
Đồng tử của Lâm Khinh Ngữ giãn to vì sợ hãi, “Không… Hạ Túng, cầu xin cậu… tha cho tôi. Đau lắm… chết đau lắm…”
Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Một đàn chim bên đường kinh hãi bay lên trời.
Chiếc cản trước của xe dừng ngay trên cánh tay của Lâm Khinh Ngữ.
Váy ta ướt nhẹp, không biết đã tiểu ra từ lúc nào.
Cô ta ngồi đờ đẫn, không biết phải gì, cho đến khi Thẩm Việt lao xuống xe, ôm ta lên, ta vẫn chưa hoàn hồn.
“Hạ Túng, cậu đúng là một kẻ điên!”
Giọng Thẩm Việt đầy vẻ ghê tởm không che giấu.
Tôi đứng bên lề đường, lấy khăn ướt ra lau tay, đồng thời bật đoạn ghi âm hôm đó của hai người họ.
“Lâm Khinh Ngữ, có hai lựa chọn: hoặc cùng Thẩm Việt vào tù, hoặc đổ hết tội lỗi lên đầu ta.”
Mặt Thẩm Việt hiện rõ sự phẫn nộ, “Đủ rồi, Hạ Túng, có gì cứ nhắm vào tôi, đừng khó ấy—”
Đột nhiên, Lâm Khinh Ngữ đẩy mạnh Thẩm Việt ra, bò về phía nhóm cảnh sát đang chạy đến, hét lớn, “Là Thẩm Việt muốn chúng tôi… cứu tôi… cứu tôi…”
Lời của Thẩm Việt nghẹn lại trong cổ họng.
Anh ta dường như không tin nổi những gì mình vừa nghe.
Tôi mỉm , vỗ tay, “Anh Thẩm, ta chẳng quan tâm chút nào đến nhỉ.”
Khuôn mặt Thẩm Việt lập tức tái mét, bị cảnh sát giữ lấy hai tay.
“Ông Thẩm, ông bị bắt vì nghi cố ý người.”
Ánh mắt Thẩm Việt trở nên sắc bén, “Đây chỉ là tai nạn giao thông, sao lại gọi là cố ý người? Chứng cứ đâu?”
“Không có chứng cứ, nghĩ chúng tôi dám bắt sao?”
Nghe câu hỏi của cảnh sát, cơ thể Thẩm Việt run lên, lập tức quay đầu tôi.
“Là cậu—”
Lúc này, tôi đã ung dung đứng dưới bóng cây, giương ô che nắng.
“À, quên mất chưa , đoạn ghi âm đã nộp cho cảnh sát từ lâu.”
“Còn cả video với Lâm Khinh Ngữ ngoại , giờ chắc đang phát trên màn hình lớn ở lễ đường.”
Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn hoảng loạn, ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm: “Hạ Túng, cậu thất hứa…”
Cô ta loạng choạng đứng dậy, lao về phía lễ đường.
Đúng lúc đó, cánh cửa lễ đường bật mở, Lâm Sương bước ra.
Cô ấy giơ tay, tát mạnh một cái vào mặt Lâm Khinh Ngữ.
Trước mặt tất cả khách khứa, Lâm Sương lạnh lùng :
“Thể diện của nhà họ Lâm đều bị mất hết rồi.”
Lâm Khinh Ngữ thấy Hạ Thần đứng xa xa.
Và phía sau ta, đoạn video đang phát công khai, ta thét lên một tiếng, rồi ngất lịm.
13
Buổi chiều trong văn phòng, không khí yên tĩnh và ấm áp.
Lâm Sương đẩy cửa bước vào, ngồi phịch xuống ghế chủ tịch trước mặt tôi.
Khuôn mặt ấy đầy vẻ thoải mái, sảng khoái.
“Gần đây tôi có thêm một em điên.”
“Ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, lảm nhảm không ngừng.”
Bây giờ, không còn khối u ác tính là Lâm Khinh Ngữ, Lâm Sương đã trở thành người nắm quyền thực sự của tập đoàn Lâm.
Cô ấy ném giấy chuyển nhượng cổ phần lên bàn tôi, “Đến lúc tôi thực hiện lời hứa rồi. Bao giờ tôi ra tay với trai cậu đây?”
“Bất cứ lúc nào.”
Liên minh giữa nhà họ Lâm và nhà họ Hạ đã bị vỡ, việc hủy hoại nhà họ Hạ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cộng thêm việc Thẩm Việt vào tù, ta vì ghen tức với Hạ Thần có của Lâm Khinh Ngữ, chắc chắn sẽ không ngần ngại phơi bày những bí mật của Hạ Thần.
Một tuần sau, tập đoàn Lâm bất ngờ tuyên bố chấm dứt hợp tác với nhà họ Hạ.
Họ còn lôi kéo toàn bộ đội ngũ nòng cốt theo dõi dự án.
Trong vai trò cố vấn kỹ thuật, tôi đến tập đoàn Hạ để bàn giao đội ngũ và cờ gặp Hạ Thần đang nổi cơn thịnh nộ.
Anh ta vòng vây của cảnh sát, lao đến bóp chặt cổ tôi.
“Lâm Khinh Ngữ quả nhiên đúng, đúng là sao chổi!”
Cảm giác ngạt thở ập đến, tôi vẫn mỉm Hạ Thần.
“Trên đời này, không có trai nào lại đi người nhục em mình. Chính mới đáng chết.”
Bảy năm qua, nghĩ lại bản thân từng yếu đuối, bất lực như một con chó hoang, tôi không khỏi đỏ hoe mắt.
Nếu không phải Hạ Thần tham gia kế hoạch, ba mẹ tôi đã không ra mặt đè bẹp vụ việc đó.
Hạ Thần nheo mắt, “Là tôi thì sao? Cô chỉ là một đứa con nuôi.”
Móng tay tôi ghì chặt vào mu bàn tay ta.
“Anh thử đoán xem, khi nhà sụp đổ, ba mẹ sẽ giữ lại một đứa con nuôi hữu dụng, hay một đứa con trai vô dụng?”
Bảy năm qua, tôi đã đủ lông đủ cánh.
Trong tay nắm giữ công nghệ cốt lõi của tập đoàn Hạ.
Tôi không còn là yếu đuối ngày trước nữa.
Bàn tay Hạ Thần run lên, buông cổ tôi ra.
Tôi ôm lấy cổ bị siết đỏ, cảnh sát tiến tới đưa Hạ Thần hoảng loạn rời đi, và đến rơi nước mắt.
Chỉ lúc này, ta mới nhận ra, những cảnh sát này chính là do ba mẹ ta gọi đến.
Chính họ đã tự tay đưa con trai mình vào tù.
Nhìn Hạ Thần bị dẫn đi, ba mẹ tôi dè dặt hỏi:
“A Túng… con sẽ giữ lại tập đoàn Hạ, không nuốt lời chứ?”
Lâm Sương bước đến, vén người qua đám đông, đỡ lấy tôi.
Cô ấy lấy một lọ cao giảm đau mát lạnh, áp lên cổ tôi.
“Đỏ cả rồi. Đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Lâm Sương kéo tôi rời khỏi công ty.
Trời đang giữa hè, con đường rợp bóng cây xào xạc trong gió.
Hai chúng tôi ngồi dựa vào bồn hoa ven đường, mỗi người ngậm một cây kem, chẳng lời nào.
Lâm Sương liếm một miếng kem, :
“Chuyện năm đó Lâm Khinh Ngữ bắt nạt cậu, còn người nhục cậu, vài ngày nữa tôi sẽ đăng tải theo kế hoạch. A Túng, bảy năm qua sức mạnh của mạng xã hội đã lớn hơn cậu và tôi tưởng tượng rất nhiều. Họ sẽ không bao giờ vực dậy . Nhưng mà…”
Cô ấy tôi đầy lo lắng, “Tôi sợ lời đồn sẽ tổn thương cậu.”
Tôi nhẹ, “Lời đồn? Nói rằng tôi bẩn thỉu, cả đời không ai thèm lấy? Hay rằng tôi yếu đuối, không ai thích, nhất định là do lỗi của tôi?”
Lâm Sương nghẹn lời, rồi lập tức bật , “Có vẻ như… với cậu, chẳng là gì cả.”
Tôi nhặt một cành cây nhỏ, vẽ một vòng tròn trên mặt đất, “Tôi hy vọng tất cả những người từng bị bắt nạt đều dám bước ra ánh sáng. Đứng ở một nơi mà những lời đồn đại không thể định nghĩa họ, để xuống và khinh thường chúng. Lâm Sương, đó chính là mục đích công khai của tôi.”
Lâm Sương suy tư một lát, rồi nở nụ rạng rỡ, “Vậy chúng ta tổ chức một buổi họp báo nhé.”
……
Ba ngày sau, một buổi họp báo tổ chức hoành tráng tại tập đoàn Lâm.
Tôi và Lâm Sương ngồi cạnh nhau trên sân khấu.
Toàn bộ sự thật về những gì đã xảy ra năm đó công bố chi tiết.
Thông tin đã bùng nổ toàn bộ mạng xã hội.
“Ôi trời, tôi nhớ Hạ Túng. Cô ấy là người tố cáo bị bắt nạt sau đó lại bị lật tẩy.”
“Hóa ra không phải vu khống, mà là trai ấy cấu kết với vị hôn phu giấu nhẹm chứng cứ…”
“Thật quá đáng!”
“Còn nữa, trai tìm người nhục em mình… dù chỉ là con nuôi cũng không thể đối xử như !”
“Rốt cuộc ấy có thực sự bị nhục không?”
“Cô ấy có bị hay không không quan trọng. Điều chúng ta cần là để thủ phạm phải trả giá.”
Bảy năm sau, sức mạnh của mạng xã hội đã trở nên khủng khiếp.
Tại buổi họp báo, khán phòng đông nghẹt người.
Các phóng viên đồng loạt hướng ống kính về phía tôi.
“Hạ tổng, thế nào mà bà đã vượt qua những bất công khi còn trẻ để đảo ngược thế?”
Tôi mỉm sang Lâm Sương, “Tôi và Lâm Sương đã thực hiện một thỏa thuận, buộc cả hai phải gắn kết với nhau.”
“Thỏa thuận gì?”
“Bất kể tôi gặp nguy hiểm gì ở nhà họ Hạ, ấy phải cứu tôi bằng mọi giá, đảm bảo tôi sống sót. Đổi lại, tôi sẽ giúp ấy đạt tất cả những gì ấy mong muốn.”
Đây là thỏa thuận mà tôi và Lâm Sương đã đạt vào cái đêm đáng quên của buổi lễ trưởng thành, khi tôi đói khát và ấy đầy thất vọng.
Một phóng viên bật thốt lên, “Không sợ sao, nếu có bất kỳ sai sót nào…”
“Nếu sai sót, tôi và ấy đều thua trắng. Vì , cả hai chúng tôi đều phải dốc hết sức để chiến thắng.”
Tôi về phía góc phòng, nơi Giả Ni – hiện là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Hạ – đang đứng. Tôi khẽ mỉm .
Thực ra, tôi nên công khai cảm ơn một người.
Sau khi tôi rời đi, Giả Ni đã trở thành “ thân” của Lâm Khinh Ngữ.
Rất nhiều chứng cứ đều là do ấy bí mật thu thập giúp tôi.
Đến giờ, không ai trong số đông đảo khán giả nhớ đến Giả Ni.
Tôi cũng không nhắc đến tên ấy, vì không giống Lâm Sương, không có bệ đỡ gia đình.
Giống như năm đó tôi cố gắng giữ khoảng cách để bảo vệ ấy, bây giờ tôi vẫn muốn giữ ấy an toàn.
Buổi họp báo đi đến nửa chừng, các phóng viên cuối cùng cũng đưa ra câu hỏi kinh điển.
“Hạ tổng, bà có nghĩ đến chuyện kết hôn không? Những gì đã xảy ra liệu có ảnh hưởng đến việc này không?”
Khán phòng dần yên tĩnh lại.
Ánh mắt nhiều người dồn về phía tôi, có người dò xét, có người mỉa mai, cũng có người đầy mong đợi.
Trước đó, trên mạng xã hội còn có những bình luận công khai:
“Tôi thừa nhận Hạ Túng rất tài giỏi, kiểu người như thế, chẳng ai muốn cưới ấy.”
“Đúng , cảm giác không sạch sẽ.”
Tôi mỉm , cầm chặt micro, đứng dậy tiến gần đến ống kính, từng chữ rõ ràng:
“Tôi sẽ không bao giờ là vợ của bất kỳ ai trong số các người.”
Bạn thấy sao?