Em Không Phải Linh [...] – Chương 5

09

Hôm sau, tôi mời dự đám cưới của thân.

tốt, tôi đến sớm một chút để giúp ấy đón khách.

Không ngờ, còn chưa kịp gõ cửa, đã nghe tiếng bên trong:

“Thẩm Chuật, lần này cậu thật sự quá đáng rồi đấy. Cậu suốt ngày kè kè bên thanh mai kia, cậu để Su Su vào vị trí nào chứ?”

“Cô ấy còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa?”

“Cậu sợ gì? Cô ta có gia thế đâu? Cũng chẳng có hậu thuẫn gì. Nếu không phải nhờ tôi, giờ ta còn đang chui rúc ở cái xó xỉnh nào ăn mắm mút cháo không biết nữa.”

“Dạo này ta càng lúc càng không biết điều. Tôi phải cho ta biết tay một chút, không sau này cưới về rồi, ta chẳng phải sẽ trèo lên đầu tôi ngồi à?”

Giọng Thẩm Chuật lạnh tanh, đầy khinh miệt.

“Mẹ tôi rồi, nếu bây giờ còn không dằn mặt ta, thì cả đời này tôi sẽ bị ta bắt nạt. Anh biết không?” – bật mỉa mai – “Tôi là đàn ông mà ta lại muốn tôi lui về chăm sóc nhà cửa, nấu cơm, trông con!”

Tôi thở dài thật khẽ, thì ra… là như .

Lúc cử hành hôn lễ, cuối cùng chúng tôi cũng chạm mặt. Anh phù rể, tôi phù dâu.

Anh ngẩng cao đầu, vẻ mặt lạnh lùng, như chẳng bận tâm đến bất kỳ ai.

Tôi cũng chẳng dại gì tự rước bẽ bàng, thản nhiên giữ khoảng cách.

Vất vả lắm mới tiễn xong đôi tân lang tân nương đi chúc rượu, mẹ dâu gọi tôi lại cùng ngồi.

Không tiện từ chối, tôi đành đồng ý.

Không ngờ giữa đại sảnh tiệc cưới bỗng vang lên một tràng xôn xao.

Tôi quay đầu lại — Ninh Tịch đã quỳ sụp ngay dưới chân tôi.

“Chị Su! Em xin chị, tha cho Thẩm đi mà!”

“Em có thai rồi, đứa bé không thể không có cha !”

“Em biết bao năm nay chị đã vất vả, Thẩm giờ không còn chị nữa. Xin chị hãy để bọn em bên nhau!”

“Bác đã biết em có thai, hiện tại đang chuẩn bị hôn lễ cho bọn em ở nhà rồi, cầu xin chị cho bọn em một con đường sống…”

Toàn hội trường lặng ngắt như tờ.

Tôi day trán, lập tức đứng dậy xin lỗi dâu rể và hai bên gia đình, chuẩn bị ra ngoài xử lý chuyện này thì bị thân giữ lại.

Chúng tôi đồng loạt quay sang Thẩm Chuật.

Gương mặt ta sầm sì, nổi giận bừng bừng, lao đến kéo Ninh Tịch lôi ra ngoài.

Nhưng đúng là người từ quê lên, giọng to đến mức chẳng ai không nghe thấy.

Ninh Tịch gào khóc thảm thiết như đưa tang.

Tôi thở dài, quay sang hỏi thân:

“Một tuần không liên lạc, coi như mặc định chia tay — chẳng phải là nguyên tắc bất thành văn rồi sao?”

khựng lại, rồi khẩy.

“Đúng là thế mà! Một thằng đàn ông phụ bạc, bỏ người vợ từng cùng mình khổ cực dựng mọi thứ, giờ còn mặt dày đi phù rể? Xúi quẩy!”

Cô ấy còn nhổ xuống đất một cái.

Tôi cũng khẽ mỉm Ninh Tịch:

“Thứ tôi không cần nữa, thích thì cứ nhặt lấy.”

Đôi mắt Thẩm Chuật lập tức trợn to.

Anh ta theo bản năng bước về phía tôi, lại bị Ninh Tịch ôm chặt lấy chân không buông.

Đột nhiên, không biết từ góc nào vang lên tiếng vỗ tay.

Hôm nay có rất nhiều người trong giới kinh doanh đến dự, chuyện mất mặt như , Thẩm Chuật đúng là bị bẽ bàng toàn tập.

Nhưng… có liên quan gì đến tôi đâu?

Để tránh phát sinh thêm chuyện không kiểm soát , tôi chào tạm biệt rồi rời đi.

Trên đường, thân vẫn không ngừng rủa Thẩm Chuật, cũng xót xa hỏi tôi:

“Cậu định gì tiếp theo? Còn tính tiếp tục chung công ty với hắn à?”

“Đương nhiên là không.” Tôi mỉm , “Chính cậu rồi còn gì — xúi quẩy!”

Thật ra, so với đấu đá chốn thương trường, tôi càng muốn trở thành một người thiện nguyện thực thụ.

Từ rất sớm, tôi đã gia nhập Hội Chữ Thập Đỏ Quốc tế.

Nếu không vì gặp Thẩm Chuật, nếu không vì ta muốn vẫy vùng thương giới, có lẽ tôi đã sớm tung cánh trên những vùng đất rộng lớn hơn rồi.

10

Thẩm Chuật đứng trước xe tôi, cứ đi đi lại lại không ngừng — đúng kiểu quen thuộc mỗi khi ta lo lắng, bối rối.

Thấy tôi, lập tức bước tới.

Anh túm lấy tay tôi:

“Su Su, em đừng nghe Ninh Tịch bậy, với ta thật sự không có gì cả.

Anh chỉ là… chỉ là muốn em sống như những người phụ nữ truyền thống.

Anh muốn em chịu xuống nước một chút, muốn em chiều một chút.

Em không thấy hai năm nay em ngày càng cứng rắn, áp đảo người khác sao?”

Tôi cụp mắt nhạt, khẽ rút tay ra khỏi tay .

“Có một câu không biết từng nghe chưa?”

“Nếu đàn ông đủ bản lĩnh, thì chẳng có người phụ nữ nào muốn trở thành đàn bà chua ngoa đâu.”

Anh đứng sững.

“Anh muốn em dỗ dành, chẳng phải là vì muốn nắm thóp em, điều khiển em à?”

Đôi mắt một lần nữa trợn to.

“Đừng tỏ ra ngạc nhiên. Ngay từ lúc biết rõ mẹ là người đứng sau việc để Ninh Tịch tiếp cận , mà vẫn chấp nhận ta, thì kết cục hôm nay… phải sớm đoán rồi, đúng không?”

“Ngay từ đầu em đã biết sao…” — lẩm bẩm.

“Đúng , từ đầu em đã biết tất cả chỉ là một trò chơi thuần hóa.”

Chỉ là em không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến thế.

Từ lúc Ninh Tịch xuất hiện đến giờ, chưa đầy bốn tháng.

“Nhưng và Ninh Tịch thật sự không có gì cả!”

Anh hoảng hốt nắm lấy tay tôi lần nữa, ánh mắt đầy khẩn cầu:

“Su Su, em phải tin , người từ đầu đến cuối luôn là em!

Anh chỉ… chỉ muốn thấy em cúi đầu một lần, chỉ một lần thôi, thật đấy!”

“Nhưng em đã thấy rồi.”

“Thấy gì cơ?”

“Pháo hoa ở phố Trung Ninh. Rất lãng mạn.”

Hồi nhỏ, điều kiện ở trại trẻ rất thiếu thốn, chỉ mỗi dịp Tết viện trưởng mới mua cho mấy cái pháo nổ tượng trưng.

Sau này quen Thẩm Chuật, tôi từng nhiều lần rằng tôi muốn xem pháo hoa.

Lần nào cũng hứa, hoặc là bận tiếp khách, hoặc là phải tăng ca.

Kế hoạch bị huỷ hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi cũng chẳng còn muốn nhắc nữa.

Gương mặt Thẩm Chuật lập tức tái nhợt, suýt không đứng vững.

“Su Su… xin lỗi… xin lỗi em, …”

“Vậy thôi, Thẩm Chuật. Mong rằng từ nay, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa.”

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...