Em Không Phải Linh [...] – Chương 1

Khi công ty đang trên đà phát triển, trai tôi đưa thanh mai trúc mã vào việc, gọi là “linh vật may mắn” của công ty.

Cô ta ta công khai dẫn đi khắp nơi.

Anh ấy mang lại vận may cho .

Ngay cả tiệc sinh nhật của tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi chịu hết nổi, cầu hai người giữ khoảng cách.

Anh ta vỗ vai kia, đưa ta ngồi xuống bên cạnh: “Chỉ là linh vật thôi mà.

Nếu tôi với ấy có gì, thì gì đến lượt em.”

Vì câu đó, chúng tôi chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài. Trong công việc, ta cũng liên tục khó dễ cho tôi.

Về sau, thấy mọi chuyện đã nguôi ngoai, ta lại thản nhiên tìm đến tôi như chưa có gì xảy ra.

Chỉ là lần này, sững sờ khi thấy người đàn ông đang tự nhiên uống phần trà tôi còn dang dở.

Anh trợn mắt hỏi lớn: “Anh ta là ai?”

Tôi nắm tay người đàn ông kia, khẽ lắc: “Anh có linh vật của , tôi cũng phải có mèo thần tài của tôi chứ.”

01

【Chỉ cần ấy ở đây, sẽ không bao giờ thiếu món thịt chiên giòn mà tôi thích nhất.】

【Tôi thích cách ấy bình tĩnh, lý trí trong công việc, lại bao dung và cưng chiều vô hạn với tôi. Có lẽ lý trí chính là như .】

Trên bàn tiệc của buổi tiệc thương mại, bất ngờ xuất hiện một đĩa thịt chiên giòn – món ăn chẳng hề hợp với thực đơn cao cấp.

Trong ống kính máy quay rung lắc, ly rượu trắng trong tay chỉ còn khoảng một ngón tay.

Anh quay đầu, ra hiệu cho tôi ăn cơm tử tế.

Tôi bát canh mình đang khuấy, bỗng cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.

Anh có bệnh dạ dày.

Những năm phải xã giao rượu chè, lần nào tôi cũng đi cùng để đỡ giúp một nửa.

Tôi còn lặn lội đường xa đến tận vùng núi tìm thuốc cho , tháng nào cũng đi đi về về, ngày nào cũng nấu canh, chưa từng gián đoạn.

Khi công ty đi vào ổn định, tất cả những bữa tiệc có thể từ chối, tôi đều cố gắng thay đứng ra.

Nếu tôi nhớ không lầm, buổi tiệc hôm nay chỉ là gặp gỡ với một bên nhận thầu nhỏ trong ngành.

Năm năm bên nhau, tôi lần đầu tiên nghe đến cái tên Lâm Tri Hạ là ba tháng trước.

Khi đó tôi đang xem xét thành tích của nhân viên trong phòng nhân sự, thì đưa ta đến công ty việc.

Thấy tôi có mặt, có chút ngạc nhiên.

Anh bước tới kéo nhẹ tay tôi, thì thầm:

“Người nhà ở quê nhờ vả, không giúp thì khó xử.

Cho chút thể diện, không?”

Lâm Tri Hạ cũng tươi tiến lại gần:

“Chị dâu đây ạ? Đẹp quá, bảo sao Chuật thích.”

Tôi khẽ , chẳng buồn đoán trong lời ta có ẩn ý gì, chỉ liếc một cái.

này nhỏ nhắn xinh xắn, không thuộc kiểu sắc sảo rực rỡ, cũng không phải dạng nhạt nhòa vô vị, mà là nét đẹp dịu dàng, càng càng thấy cuốn hút kiểu mỹ nhân phương Nam.

Giọng mềm mại, mang chút nũng nịu.

“Tôi thấy cũng rất xinh.” Tôi đáp lại.

Trước mặt các đồng nghiệp, tôi không khiến khó xử.

Nhưng tôi không ngờ, ngay hôm sau đã bổ nhiệm ta thư ký.

Không phải gì cả, chỉ cần ngày ngày lướt điện thoại, xem video là coi như hoàn thành công việc.

Trưởng ban thư ký không dám ý kiến, cũng chẳng dám che giấu, lập tức báo lại với tôi.

Tôi không phải cái bóng sau lưng .

Ba năm xây dựng công ty, tôi cũng góp công không ít, thậm chí còn nắm nhiều cổ phần hơn .

Nhiều dự án lớn là nhờ tôi cương quyết giữ lại mới phát triển .

Tối hôm đó về nhà, tôi thử gợi chuyện.

Anh chỉ :

“Anh quên không với em, bên quê mình khá tin mấy chuyện này.

Mẹ đi xem, Hạ Hạ mang lại vận may cho .

Sau này ấy sẽ là linh vật của công ty.”

Tôi sững người.

Cô ta mang lại may mắn cho ?

Vậy những đêm tôi thức trắng tài liệu khách hàng, nghiên cứu dự án, uống rượu xã giao cùng , tất cả chỉ là vô nghĩa thôi sao?

“Thôi nào,” ôm lấy tôi, “đừng nghĩ nhiều. Anh và Hạ Hạ quen nhau từ nhỏ.

Nếu giữa với ấy có gì, thì đã chẳng có em từ đầu rồi.”

Tôi gương mặt đang tươi , bỗng thấy xa lạ lạ lùng.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Anh ta bỗng khựng lại.

Im lặng một lúc lâu, rồi bất chợt bật , giơ tay nhéo nhẹ má tôi:

“Thật đấy à? Em đang ghen sao?

Nhưng giữa với ấy thật sự chẳng có gì, chỉ đơn thuần là một ‘linh vật may mắn’, như con mèo thần tài thôi.

Nếu em không muốn thấy mặt ấy, sẽ sắp xếp cho ấy riêng một phòng, đảm bảo em sẽ không phải gặp.”

Tôi hít sâu một hơi:

“Cách ly một phòng là coi như không tồn tại nữa à?

Nghe như thể là bác muốn nhận ấy vào thì đúng hơn.”

Tôi và mẹ của Thẩm Chuật không thân, cũng chẳng đến mức căng thẳng.

Bà là kiểu phụ nữ truyền thống, hy vọng con dâu hiền dịu, biết chăm sóc chồng con, tốt hơn là có gia thế ổn định để giúp chồng một tay.

Nhưng tôi chỉ có một nửa những điều đó.

Năm tôi sáu tuổi, ba mẹ mất trong tai nạn xe, ông nội vì quá đau lòng mà đổ bệnh rồi cũng qua đời.

Tôi đưa vào trại trẻ mồ côi.

Đừng đến gia thế, ngay cả bố mẹ tôi cũng chẳng còn.

Tất cả những điều này, Thẩm Chuật đều biết rõ.

02

“Là vì nể mặt thôi.

Hai nhà ở cạnh nhau nhiều năm, Lâm Tri Hạ học hành không giỏi, không giống em – thông minh, lý trí, linh hoạt.

Cô ấy vất vả lắm mới tốt nghiệp đại học, đến việc còn chưa tìm .

Anh cũng chỉ là vì cảm hàng xóm lâu năm nên mới muốn giúp một chút.

Tô Tô, không phải ai cũng như em, vừa giỏi giang lại nhanh nhẹn.

Coi như em thông cảm cho người yếu thế một lần, không?”

Ngày hôm đó, tôi rất lâu.

Tôi không hiểu, từ bao giờ xã hội lại trở thành nơi ai yếu hơn thì mặc nhiên đối xử đặc biệt?

“Một năm.”

Tôi giơ một ngón tay lên:

“Tôi cho phép ấy ở lại công ty tối đa nửa năm.

Anh muốn đào tạo, hướng dẫn ấy thế nào cũng . Nhưng sau nửa năm, ấy phải rời đi.”

Thẩm Chuật cũng im lặng tôi rất lâu, rồi thở dài bất lực:

“Anh cứ nghĩ em xuất thân nghèo khó, sẽ có nhiều đồng cảm hơn. Không ngờ…”

Ánh mắt tôi như thể tôi là một người hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Tôi cũng không ngờ, một người từng ăn học đàng hoàng như Thẩm Chuật lại không hiểu rằng:

Cho cá không bằng dạy cách câu cá.

Tôi chỉ hỏi lại:

“Anh đồng ý không?”

“…Được rồi.”

Chúng tôi bên nhau bốn năm, cùng nhau khởi nghiệp, giữa hai người luôn có sự tin tưởng tuyệt đối.

Nên sau đó, tôi không quan tâm thêm đến chuyện của Lâm Tri Hạ nữa.

Nhưng tôi không ngờ, mấy ngày sau đó – trong một buổi tiệc thương mại quan trọng – lại vắng mặt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...