“Tôi khá thích gọi như thế.”
Tên đàn ông chết tiệt!
“Tôi thích , Vi Dương.” Anh ta bên tai tôi.
Thích thì cứ thích, sao lại phải thật?
Sáng hôm sau, tôi bị ta lôi dậy, chính xác hơn là bị vác lên vai, rồi ném thẳng vào xe.
“Ngủ tiếp đi, tới Cục Dân chính tôi gọi.”
“Được thôi.”
Làm xong thủ tục, ta ngay lập tức đăng một bài lên trang cá nhân:
“Phần đời còn lại là ấy, bà Lục.”
Tôi choáng váng tấm ảnh cưới, càng càng thấy có gì đó sai sai.
Bộ vest ta mặc hôm nay… sao tôi thấy quen quá.
Phản ứng vài giây, một ý nghĩ kinh hoàng chợt lóe lên trong đầu.
“Bộ vest này sao giống hệt với cái ảnh mạng kia ?”
Anh ta liếc tôi, “Ừ.”
“Đừng chính là người trong ảnh đó nhé?”
“Cuối cùng cũng nhận ra à?”
Thật !
Tôi sắp phát điên.
Nghĩ lại hôm đó tôi ngang nhiên tuyên bố trên mạng xã hội rằng mình đang hẹn hò với ta, lại còn trước mặt ta diễn tròn vai mỗi ngày, tôi chỉ muốn lấy chân bới đất mà chui xuống.
“Sao không sớm?”
“Vì đâu có hỏi.”
Đây đúng là một trò hiểu lầm quá lớn!
“Hơn nữa, cấp dưới thích thầm tôi, chẳng lẽ tôi lại hỏi thẳng ra?”
“Tôi thích hồi nào! Khi đó tôi ghét không chịu nổi, tôi chỉ muốn…”
Tôi chưa hết đã thấy mặt ta không ổn, liền im bặt.
“Ghét tôi?” Anh ta siết eo tôi, nghiến răng, “Cô đừng mơ tối nay tôi tha cho .”
“Tất nhiên, trừ khi gọi tôi là .”
16
Sau khi tôi và Lục Đình Nghiệp ở bên nhau, Lục Khôn đã đến sự một lần, thậm chí còn kéo cả bố mẹ mình theo.
“Lục Đình Nghiệp, hồ đồ quá rồi! Cô ta đúng là hồ ly tinh tái thế… Hôm nay lại dậy muộn, lười biếng không chịu nổi. Người như thế sao có thể bước chân vào cửa nhà chúng ta?” Mẹ Lục Khôn lạnh lùng mỉa mai tôi.
“Tối qua ngủ muộn, thì sao? Bà có ý kiến à?” Lục Đình Nghiệp ôm tôi vào lòng, bình thản đáp.
“Chú hai!” Lục Khôn lại bắt đầu phát điên. “Cô ấy là người cháu để ý trước!”
“Cái gì mà ấy? Gọi là thím đi.” Lục Đình Nghiệp nắm lấy tay tôi, “Ai để ý trước hay không, còn chưa chắc đâu.”
Tôi: ?
Sau sự việc đó một tuần, Lục Đình Nghiệp mới để tôi quay lại công ty.
Anh sợ tôi ở nhà quá buồn chán.
Tôi vẫn thư ký của ta.
Nhờ có Lục Đình Nghiệp, không ai trong công ty dám này nọ về tôi nữa.
Trong một cuộc họp, trưởng nhóm đứng trên bục thuyết trình hùng hồn diễn thuyết.
Tôi vừa định uống nước.
“Nóng đấy.” Lục Đình Nghiệp, người đang ngồi ở vị trí cao nhất với vẻ mặt nghiêm túc, lại nhíu mày , “Đợi lát nữa rồi uống.”
Tất cả mọi người lập tức quay lại tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc không ai dám một lời.
Sau cuộc họp, tôi nhắn tin cho ta: “Anh có thể đừng luôn chằm chằm vào tôi không? Như không hay đâu.”
“Xin lỗi, lần sau tôi ý hơn, bảo bối.”
Tôi: …
Làm việc chưa bao lâu, ta bước ra từ văn phòng, đặt một hộp hoa quả trước mặt tôi. “Đến giờ ăn trái cây rồi, bảo bối.”
Một lúc sau, ta lại đưa tôi một cốc nước. “Sao cả sáng không uống nước? Bảo bối.”
Đến tối, thư ký Lý thông báo mọi người phải ở lại thêm giờ.
Lục Đình Nghiệp đợi mãi trong văn phòng, bắt đầu cảm thấy phiền, liền : “Thư ký Lý, lần sau việc phải hiệu quả hơn, đừng để việc tồn đọng đến buổi tối.”
“Thưa Lục tổng, sao ngài vẫn chưa về ạ?”
“Đợi người.”
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía tôi.
Tối đó, tôi kéo ta lại : “Anh có thể đừng mang chuyện riêng vào công việc không? Thật sự không tốt đâu.”
“Xin lỗi, lần sau tôi ý.” Anh ta ôm lấy tôi, “Nhưng mọi thứ có thể, tăng ca thì không.”
“Tăng ca ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng bình thường.”
“Bảo bối, hôn cái nào.”
Tôi hơi bất lực đẩy ta ra. Không phải ta từng là “ông trùm mặt lạnh” sao? Sao cưới xong lại biến thành người cuồng thế này?
“Tôi còn một bảng biểu chưa xong.”
“Lát nữa .” Anh ta ôm chặt lấy tôi, “Để tôi cho .”
Thế là nửa đêm tôi tỉnh dậy, thấy ta mặc đồ ngủ, vừa lẩm bẩm chửi vừa bảng biểu cho tôi.
(Hết)
Phiên ngoại
Tại sân golf.
“Gần đây Lục tổng có vẻ tâm trạng không tốt nhỉ?”
“Vì tinh nào nữa thế?”
Mấy người của tôi . Tôi không có tâm trạng, chỉ đáp hờ hững: “Một đứa nhóc thôi.”
“Nhóc nào cơ?”
“Nhân viên công ty tôi. Tôi chỉ mắng vài câu, thế là ấy chán chẳng buồn . Mắng tiếp thì ấy đăng hẳn lên mạng xã hội tỏ với tôi.”
“Tỏ ? Với cậu?” Đám nghiêng ngả.
“Không ngờ đấy, Lục tổng cũng có ngày bị áp đảo. Đúng là muốn chỉnh đốn sếp phải nhờ vào thế hệ 2000 trở đi.”
Mấy người này chẳng ai tử tế cả.
“Là ai ?”
“Chính là từng chuyện chia tay ồn ào với thằng cháu tôi.”
“Thật kích thích! Chơi xong với cháu giờ lại chuyển qua , đúng là thế hệ 2000 dữ dội thật!”
Nhìn đám cợt như , tôi chỉ biết thở dài bất lực.
Quả thật tôi không hiểu nổi thế hệ 2000.
2
Tôi và Vi Dương vốn không quen biết gì nhiều.
Chỉ là mỗi lần về nhà lớn, tôi đều nghe trai và chị dâu nhắc đến nhỏ của Lục Khôn.
Nghe ấy chẳng có tài cán gì, tính toán thì rất giỏi, lúc nào cũng nắm thóp Lục Khôn khiến cậu ấy phải xoay vòng. Vì ấy mà ngày nào Lục Khôn cũng cãi nhau với chị tôi.
Một tham lam, đầy tâm cơ như lại việc dưới trướng tôi.
Anh chị tôi nhiều lần tìm đến, cầu tôi đuổi việc ấy.
Tôi không , nghĩ thử xem ta thể hiện thế nào đã.
Theo lời trưởng nhóm, ấy không hòa hợp với đồng nghiệp, trong một năm đổi đến tám nhóm khác nhau. Năng lực cũng chẳng ra sao, cả ngày chỉ mấy việc lặt vặt như pha trà, in ấn, dọn dẹp.
Đến lúc tôi thực sự muốn đuổi việc, ấy lại cầu xin tôi cho thêm một cơ hội.
Tôi đồng ý.
Kết quả, ta quay ngoắt đăng một bài tỏ với tôi lên mạng xã hội. Thậm chí, màn hình chờ điện thoại và máy tính của ta đều là ảnh tôi.
Tôi thấy phiền.
Không chịu học hỏi, chỉ muốn đi đường tắt.
3
Hôm đó, sau một buổi tiếp khách, tôi thấy ấy đang thêm giờ, trông có vẻ rất chăm chỉ.
Tôi vốn định tránh mặt, không ngờ ấy lại tìm đến tận bãi đỗ xe.
Khi đó tôi uống hơi nhiều, để ấy lái xe.
Một pha phanh gấp của ấy suýt nữa đưa tôi về chầu trời.
Nhìn ấy đỏ mặt xin lỗi, tôi mềm lòng, chuyển lên ghế trước ngồi và trò chuyện với ấy suốt quãng đường.
Tôi nhận ra ấy không phải loại người mưu mô, tâm cơ.
Đầu óc ấy… không đủ để .
Nhưng ấn tượng vừa mới tốt lên một chút, ấy lại nhờ tôi giải quyết vấn đề cốt lõi trong dự án.
Rõ ràng ấy rất biết lợi dụng cơ hội.
Bạn thấy sao?