5.
Sáng hôm sau, phu nhân Hách đột nhiên hạ mình đến gặp tôi.
Bà bắt đầu bằng vài câu hỏi bâng quơ về Đồng Đồng, giọng điệu nhàn nhạt.
Rồi rất nhanh bà đi thẳng vào vấn đề:
“Chuyện Khải Huân lên tiếng đính chính trước truyền thông hôm đó, chắc con cũng biết rồi chứ?”
Tôi gật đầu.
Phu nhân Hách liền nở nụ , trông có vẻ rất hài lòng.
“Thật không ngờ lần này Khải Huân lại thật.”
“Nói thật lòng, trên đời này chẳng có bức tường nào chắn gió. Những năm qua, tin đồn không phải chưa từng xuất hiện.”
“Nhưng Khải Huân luôn mặc kệ, chẳng bao giờ lên tiếng bác bỏ.”
Bà hơi nhướng mày:
“Thế mà lần này, vừa nghe tin Mặc Nhiễm ly hôn, nó liền lập tức đính chính chuyện kết hôn với con.”
Nói đến đây, phu nhân Hách cố thở dài một tiếng:
“Nhưng ta không ngờ nó lại phủ nhận cả Đồng Đồng.”
“Thằng bé này, thật đúng là si . Từ khi mới mười mấy tuổi đã thích Mặc Nhiễm, đến tận khi ấy kết hôn.”
“Nó chịu đồng ý ở bên con, ta còn tưởng nó đã quên ấy rồi.”
Tôi lặng lẽ ngồi đó, trong đầu lại vang lên những tiếng ù ù.
Bà không sai.
Trước đây, những tin đồn kiểu này, Hách Khải Huân chưa từng lên tiếng bác bỏ.
Đây là lần đầu tiên phản ứng mạnh mẽ như .
Người bà nhắc đến, Giang Mặc Nhiễm, tôi cũng biết.
Đó là một trong những người mà phu nhân Hách xem là con dâu lý tưởng.
Nhưng khi ấy, ấy đã sớm đính hôn và nhanh chóng kết hôn.
Thỉnh thoảng Hách Khải Huân gặp ấy, chẳng bao giờ thể hiện điều gì khác lạ.
Tôi chưa bao giờ liên hệ hai người họ với nhau.
Càng không biết rằng Hách Khải Huân đã thích ấy suốt bao nhiêu năm qua.
Vậy nên, lúc đầu chấp nhận cầu của ông cụ Hách, đồng ý ở bên tôi.
Chẳng qua là vì người đã đi lấy chồng.
“Man Quân này.”
Phu nhân Hách mỉm , vỗ nhẹ lên tay tôi:
“Con vốn thông minh.”
“Con không danh không phận, có lẽ cũng chẳng sao.”
“Nhưng còn Đồng Đồng? Con định để con bé sống như con, mãi mãi không nhận sao?”
Nói rồi, phu nhân Hách rời đi.
Cả căn nhà chìm vào sự yên lặng.
Những cành hoa úa tàn dưới giàn hoa lả tả rơi xuống.
Cánh hoa héo úa bị gió cuốn đi, biến mất không dấu vết.
Tôi lấy điện thoại ra.
Lại một lần nữa mở ra những tin nhắn đó.
Đọc đi đọc lại câu:
“Chỉ cần em đồng ý, từ nay về sau, Đồng Đồng sẽ là đứa con duy nhất của .”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, tôi nhắn lại cho Lục Hằng Xuyên:
“Đến đón em đi, em không muốn ở lại nhà họ Hách nữa.”
6.
Tôi không đợi ông cụ Hách trở về nữa.
Thay vào đó, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc của tôi và Đồng Đồng, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Hách.
Đám người giúp việc không biết phải sao, lén gọi điện cho Hách Khải Huân.
Anh trở về đúng lúc tài xế xe đang giúp tôi đặt chiếc vali cuối cùng lên xe.
Ba giờ nữa, máy bay của Lục Hằng Xuyên sẽ hạ cánh.
Anh ấy sẽ đưa tôi và Đồng Đồng rời khỏi nơi này mãi mãi.
Tôi mất cha từ nhỏ, tôi hiểu rõ cảm giác ấy.
Những bé không có cha luôn dễ bị bắt nạt, phải chịu nhiều thiệt thòi hơn.
Tôi Hách Khải Huân bước xuống từ xe.
Gương mặt lạnh lùng, đứng giữa nền trời đêm xanh thẫm.
Đôi mắt tôi, không chút hơi ấm.
Đồng Đồng dường như hơi sợ, bám chặt vào cổ tôi.
Tôi dịu dàng dỗ dành con bé, hôn nhẹ lên trán nó, rồi bảo người giúp việc đưa con ra chỗ khác chơi.
Đợi Đồng Đồng đi xa, Hách Khải Huân mới bước tới trước mặt tôi.
Anh nhíu chặt mày, ánh mắt lộ ra chút bực bội.
“Chu Man Quân, có phải mấy năm nay đã quá nuông chiều em rồi không?”
Tôi khẽ , nhẹ nhàng lời cảm ơn:
“Những năm qua, cảm ơn đã chăm sóc mẹ con tôi.”
Đó là lời thật lòng.
Ngoài việc không tôi và con , chưa bao giờ bạc đãi chúng tôi.
“Em nghĩ cho kỹ, rời khỏi nhà họ Hách, em và Đồng Đồng sẽ chẳng là gì cả.”
“Vậy ở lại nhà họ Hách, chúng tôi là gì?”
“Em còn không hài lòng điều gì? Ngoài một danh phận, thứ gì em muốn mà chưa cho?”
Đúng , tôi đã có suốt bốn năm qua.
Bốn năm không có người phụ nữ nào khác xen vào giữa chúng tôi.
Thậm chí chúng tôi còn có một con đáng như .
Trong ngôi nhà này, tôi là “phu nhân” trong lời gọi của người giúp việc.
Nhưng bước ra khỏi cánh cửa này, tôi chỉ là món đồ chơi trong miệng những quý bà thượng lưu.
Con tôi, cũng chỉ là một đứa con riêng không thừa nhận.
Tôi thậm chí không thể gọi tên đầy đủ của con bé ngoài đường, không thể gọi nó là Hách Dục Đồng.
“Tôi không cần gì nữa cả. Tôi chỉ muốn rời khỏi nhà họ Hách, đưa con tôi đi, không?”
“Chu Man Quân, có một số chuyện chỉ một lần.”
Có lẽ vì sự cứng đầu của tôi, thực sự nổi giận.
Giọng trở nên lạnh lùng chưa từng thấy:
“Bây giờ, mang hết đồ của em và con trở lại nhà.”
“Anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Nếu tôi không thì sao?”
Anh thẳng vào tôi:
“Chỉ cần em bước ra khỏi cánh cửa nhà họ Hách một bước, sẽ không còn đường quay lại nữa.”
Lời vừa dứt, điện thoại bỗng reo lên.
Tôi thấy lấy điện thoại ra thoáng qua.
Hàng mày đang nhíu chặt của bỗng chốc giãn ra đôi chút.
Anh bước ra một bên để nghe điện thoại.
Tôi loáng thoáng nghe giọng trở nên dịu dàng hơn:
“Đừng sợ, sẽ đến ngay.”
“Được rồi, gửi địa chỉ cho . Hai mươi phút thôi, sẽ tới nhanh.”
Hách Khải Huân cúp máy, lập tức đi về phía xe của mình.
Đi vài bước, như chợt nhớ đến tôi, quay lại .
Giọng trầm xuống, ra lệnh cho người giúp việc:
“Mang đồ của họ trở vào nhà.”
“Trước khi tôi về, mọi thứ phải dọn dẹp gọn gàng.”
Nói xong, lại quay sang tôi:
“Tối nay, em quay lại phòng ngủ chính. Sau này không phép ở phòng khách nữa.”
Tôi không không.
Vì , Hách Khải Huân nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Anh không nán lại nữa, lập tức lên xe rời đi.
Người giúp việc mỉm với tôi:
“Phu nhân… cứ về phòng nghỉ ngơi, đồ đạc để chúng tôi dọn dẹp là rồi.”
Họ rồi định lấy hành lý của tôi từ trên xe xuống.
Nhưng tôi ngăn lại:
“Không cần đâu, chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.”
“Phu nhân?”
“Nếu ông Hách trở về, ơn với ấy giúp tôi.”
Tôi cúi xuống, giấu đi ánh mắt ươn ướt.
“Như ấy đã , từ nay về sau, tôi và Đồng Đồng sẽ không bao giờ bước vào cửa nhà họ Hách nữa.”
7.
“Phu nhân, sao lại thế ?”
“Phu nhân cũng biết tính ông Hách rồi đấy, ông ấy luôn một là một, hai là hai.”
“Nếu phu nhân thật sự rời đi như , sau này sẽ ra sao?”
“Còn tiểu tiểu thư nữa, dù sao con bé cũng là thiên kim nhà họ Hách mà…”
Đám người giúp việc lần lượt khuyên nhủ tôi.
Họ thực lòng quan tâm, tôi có thể ra điều đó.
Mấy năm chung sống, quan hệ giữa tôi và họ vẫn luôn tốt đẹp.
Tôi tính phóng khoáng, rộng lượng, luôn đối xử tốt với mọi người.
Cũng nhờ mà họ thực sự tôn trọng tôi như một phu nhân đích thực trong ngôi nhà này.
“Tôi biết ông Hách luôn một là một.”
Tôi mỉm trấn an mọi người:
“Chính vì biết như nên tôi càng phải đi.”
Đây là cơ hội tốt nhất của tôi.
Hách Khải Huân đang tức giận, đã buột miệng ra câu “sau này không bước vào nhà họ Hách nữa”.
Hơn nữa, đang vội vã đi gặp người trong lòng, chẳng còn tâm trí để ý đến tôi.
Giờ tôi rời đi, là thuận lợi nhất.
Nếu không, muốn đưa Đồng Đồng rời khỏi nhà họ Hách một cách suôn sẻ.
Thật sự khó như lên trời.
Bởi vì Hách Khải Huân là người đã thành công từ rất sớm, có quyền uy và sức ảnh hưởng rất lớn.
Những thứ của , những người thuộc về , chỉ có mới có quyền “không cần nữa”.
“Tôi biết mọi người lo cho tôi, thật sự cảm ơn lòng tốt của mọi người.”
“Phu nhân… Vợ chồng nào mà không có lúc giận hờn, có chuyện gì phu nhân và ông Hách không thể ngồi xuống chuyện sao?”
“Thật ra chúng tôi đều ra , ông Hách rất quan tâm đến phu nhân và tiểu tiểu thư mà.”
“Đúng , mỗi lần ông Hách đi công tác về, câu đầu tiên ông ấy hỏi luôn là phu nhân đang ở đâu.”
Tôi không kìm mà cúi đầu mỉm .
Anh ấy là người cao ngạo, tự phụ, luôn kiên quyết và đầy nam tính.
Anh có nhu cầu cao, không đắm chìm vào sắc dục.
Thậm chí còn có chút khắt khe trong chuyện phụ nữ.
Vậy nên suốt những năm qua, chỉ có mình tôi.
Bởi vì tôi sạch sẽ, trong sáng, là người mà biết rõ từ đầu đến cuối.
Anh trở về nhà luôn hỏi tôi ở đâu, chẳng qua là để có thể nhanh chóng giải tỏa nhu cầu của mình.
Tôi đã không còn tự mình đa , cho rằng ít nhiều có cảm với tôi.
Dù sao thì đàn ông và phụ nữ vốn dĩ khác nhau.
Đối với họ, dục và luôn tách bạch rõ ràng.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
“Nhưng những điều đó đối với tôi giờ đã không còn quan trọng nữa.”
Tôi không thêm gì, xoay người bế Đồng Đồng lên:
“Mọi người bảo trọng nhé.”
Màn đêm đã buông xuống, tôi không còn do dự, nhanh chóng bước về phía xe.
Có lẽ họ ra sự quyết tâm trong mắt tôi, nên không ai ngăn cản nữa.
Khi lên xe, Đồng Đồng đột nhiên nhẹ giọng hỏi:
“Mẹ ơi, sau này Đồng Đồng sẽ không còn ba nữa phải không?”
Tôi hôn lên khuôn mặt mềm mại của con bé:
“Chú Hách không phải ba con. Sau này, Đồng Đồng sẽ có một người ba khác thương con rất nhiều.”
Chiếc xe lăn bánh.
Đồng Đồng áp mặt vào cửa kính, ra bên ngoài.
Từ khi chào đời, con bé đã sống ở đây.
Vì thân phận không thừa nhận nên con ít khi ra ngoài.
Căn biệt thự này đã lưu giữ rất nhiều ký ức của con bé, có cả niềm vui và nỗi buồn.
“Đồng Đồng tiếc nuối nơi này sao?”
Nhìn con bé, nỗi buồn trong lòng tôi lại dâng lên như thủy triều.
Nhưng Đồng Đồng lắc đầu:
“Con chỉ đang nghĩ đến chiếc xích đu và ngựa nhỏ của mình không mang theo .”
“Nhưng không sao, sau này sẽ có xích đu mới và ngựa mới!”
Con bé nhào vào lòng tôi:
“Nếu ba không cần con, con cũng không cần ba nữa.”
“Không đúng, là Hách, không phải ba.”
Tôi ôm chặt lấy con, mỉm đồng :
“Đúng , là Hách, không phải ba.”
Tôi đưa tay lặng lẽ lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.
Căn biệt thự rộng lớn nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng,
Chỉ chốc lát, đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Bạn thấy sao?