Cảm của ấy mãnh liệt đến mức tôi giật mình.
Tống Dữ Thư bước tới, sắc mặt khó coi : “Trình Tiềm, nếu chuyện với ấy với thái độ như , thì mời rời đi, đợi khi khác rồi hãy chuyện.”
“Anh rời đi một lát, không?” Tôi nắm tay Tống Dữ Thư, lắc nhẹ.
Anh ấy hừ nhẹ một tiếng, “Nhớ uống sữa đấy.”
Sau khi Tống Dữ Thư đi, tôi lấy vài tờ giấy đưa cho Trình Tiềm.
Đôi mắt của Trình Tiềm đỏ hoe, cầu xin tôi: “Tri Uẩn, em có thể trở về không?”
Tôi uống vài ngụm sữa để giảm bớt áp lực dạ dày.
“Trình Tiềm, từ ngày giấu em để đi tìm Kiều Ngữ, rất nhiều chuyện đã không thể cứu vãn nữa rồi.”
“Em không phải người giỏi tranh giành, khi ở bên Kiều Ngữ, em một mình đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ chẩn đoán em mang thai, đồng thời phát hiện ung thư dạ dày. Lúc đó, em cầm tờ giấy kết quả, ngồi trong đại sảnh đầy người qua lại, thật sự rất sợ. Em nhắn tin cho , không trả lời. Kiều Ngữ gửi video cho em, lúc đó đang nấu cháo dỗ dành em ấy.”
“Sau đó, em tự mình thu dọn hành lý nhập viện. Sợ Phạn Phạn gặp chuyện không may, em nhờ giúp việc tới nhà cho nó ăn, tiện thể lắp camera. Cái camera đó, không phải cố lắp để theo dõi .”
“Anh hỏi tại sao em không quay lại chất vấn .”
Nói đến đây, tôi suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng : “Vì điều đó đã không còn quan trọng nữa.”
“Trình Tiềm, khi em quyết tâm không còn nữa, rất nhiều chuyện cũng trở nên không còn quan trọng.”
Đôi mắt của Trình Tiềm ngập tràn đau khổ, “Tri Uẩn, không còn cơ hội nữa, đúng không? Lần này, em sẽ không tha thứ cho nữa rồi.”
Tôi lặng lẽ ấy, không gì.
Lần cuối cùng tôi gặp Trình Tiềm là vào mùa đông khi tôi trở về nước.
Anh ấy rất gầy, mặc một chiếc áo khoác mỏng, trông rất tiều tụy.
“Tri Uẩn, thì ra khi đau dạ dày lại khó chịu đến .” Anh ấy nở một nụ chua xót với tôi và : “Ăn không ngon, sẽ nôn ra máu, đi đến bệnh viện một mình, giữa dòng người ồn ào, lại càng cảm thấy bản thân càng thêm đau khổ. Thì ra, khi em ở trong bệnh viện một mình những ngày ấy, cũng khó chịu như .”
“Hôm qua đến bệnh viện, ghé qua khoa sản. Có một vừa phẫu thuật nạo thai xong, khóc rất nhiều ở hành lang. Còn có những người khác, gương mặt tái nhợt bước ra, ánh mắt vô hồn. Em đã trải qua những điều này một mình.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi : “Cũng may có bác sĩ Tống luôn ở bên, em không chịu nhiều khổ sở lắm.”
Bạn thấy sao?