Toàn thân tôi bước vào một cách máy móc, cảm giác tê dại khắp người, đầu lưỡi đắng ngắt.
Phòng khách sáng sủa và ấm cúng, chiếc ghế sofa màu nâu mà Tri Uẩn rất thích, trên đó vắt một chiếc chăn len.
Nhìn những đường len vụng về, tôi biết ngay đó là do Tri Uẩn tự tay đan. Cô ấy không giỏi đan móc, lại rất thích thử.
Nhà bếp mở rộng với một tủ bát lớn, bên trong là đủ loại bát đĩa khác nhau.
Trên kệ gần cửa ra vào, có rất nhiều món đồ trang trí nhỏ xinh, Tri Uẩn luôn thích mua những thứ nho nhỏ như .
Trên bàn trà là một cặp cốc đôi, có lẽ tự tay , hình dáng kỳ lạ, tay cầm của hai chiếc cốc có thể móc vào nhau. Một chiếc ghi chữ “S”, chiếc kia ghi chữ “Q”.
Tôi nhận ra ngay chữ viết của Tri Uẩn, mỗi lần ấy viết chữ “Q”, phần đuôi luôn uốn cong lên.
“Cà phê, trà?” Người đàn ông hỏi tôi.
“Trà.” Tôi đáp.
Anh ta pha cho tôi một tách trà, chỉ cần ngửi thôi tôi đã biết đó là trà trái cây Tri Uẩn .
Cô ấy biết tôi hay quên uống nước mỗi khi bận rộn, nên đã pha trà trái cây giúp thanh lọc cơ thể.
Anh ta ngồi đối diện, chậm rãi nhấp từng ngụm cà phê.
“Có lẽ sẽ phải đợi lâu một chút.” Anh ta đồng hồ và : “Cô ấy thường ngủ đến 8 giờ rưỡi.”
Tôi nhận thấy cổ áo ta hơi mở, để lộ một vết đỏ trên xương quai xanh.
Anh ta nhận ra ánh mắt của tôi, liền chỉnh lại cổ áo một chút.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi như bị tra tấn trong chảo dầu.
Tôi chỉ biết đi loanh quanh trong căn nhà, cố gắng xoa dịu cảm giác đau đớn và lo lắng.
Trên bệ cửa sổ là một mảnh ghép từ bức tranh “Hoa hướng dương” của Van Gogh, một nghìn mảnh.
Trước đây, Tri Uẩn không bao giờ hoàn thành , ấy rất kiên nhẫn, giờ lại tiếp tục ghép lại.
Trong bình hoa có những bông hoa dành dành tươi mới, bó hoa tôi mua trông có chút dư thừa.
Có lẽ, không chỉ bó hoa của tôi là thừa thãi.
Một con mèo không biết từ đâu nhảy ra, nó ngồi trên giàn hoa, tò mò tôi.
“Phạn Phạn!” Tôi nhận ra nó ngay, gọi tên nó.
Tôi định bước tới ôm nó, nó liền nhảy tránh xa.
“Nó không phải là Phạn Phạn, là Thùng Thùng, chị của Phạn Phạn.” Người đàn ông đối diện giải thích với vẻ lời nhác.
Lại có một con mèo khác nhảy ra, kêu một tiếng “meo” với tôi.
Tôi đã nhận nhầm Phạn Phạn, Phạn Phạn thì không nhận nhầm tôi.
Nó tôi, đi vòng quanh tôi một lượt, rồi nhảy vào lòng người đàn ông đối diện.
“Tránh ra, dính đầy lông, lát nữa sao ôm mẹ con .” Anh ta có vẻ khó chịu, liền đẩy nó đi.
Bạn thấy sao?