Lúc đó, tôi đang ở bên cạnh Kiều Ngữ, giúp em ấy giải quyết thủ tục ly hôn.
Chồng cũ của em ấy rất cứng rắn, và Kiều Ngữ một thân một mình ở thành phố đó, tôi chỉ có thể đến giúp em ấy.
Nhưng khi đối diện với Tri Uẩn, tôi không hiểu tại sao, lại chỉ với ấy rằng tôi đi gặp khách hàng.
Cô ấy giúp tôi sắp xếp hành lý, “Bên đó chênh lệch nhiệt độ nhiều hơn chỗ mình, nhớ ý đừng để bị cảm lạnh. Nếu việc muộn, hãy tranh thủ ngủ một chút, đừng uống cà phê để cố thức, không thì sáng hôm sau sẽ bị đau đầu đấy.”
Tri Uẩn lúc nào cũng năng nhẹ nhàng, từ tốn.
Cô ấy mọi việc đâu vào đấy, nhắc nhở cũng không nhanh không chậm, vừa vặn.
Đêm đó, tôi đã với ấy rằng chúng tôi nên thử có một đứa con.
Cô ấy vòng tay qua cổ tôi, đôi má trắng hồng lên một chút, trông rất đẹp.
Tôi đến gặp Kiều Ngữ, ấy vẫn rực rỡ và năng như trước, vừa gặp đã vào ngực tôi một cái và gọi tôi là rể.
Lúc đó tôi cảm thấy không thoải mái, cầu ấy gọi tên tôi.
Chuyện của Kiều Ngữ rắc rối hơn tôi tưởng, tôi phải ở lại hơn nửa tháng mới về .
Khi tôi trở về, Kiều Ngữ không có nơi ở, muốn ở nhà tôi.
Đúng lúc Tri Uẩn đi công tác, tôi đã để Kiều Ngữ ở trong phòng ngủ phụ.
Tôi nghĩ rằng trước khi Tri Uẩn về, tôi sẽ giải quyết xong mọi việc với Kiều Ngữ.
Chúng tôi có thể lại như trước đây.
Nhưng tôi đã không còn cơ hội nữa.
Khi tôi thấy chiếc camera giám sát trong nhà, tôi biết rằng mình không còn cơ hội.
Ngày hôm đó, tôi vội vàng đưa Kiều Ngữ đến bệnh viện rồi quay về nhà.
Trên sàn trước cửa có một vệt máu lớn, cánh cửa còn mở toang.
Toàn bộ sức lực trong người tôi đột nhiên bị rút cạn, ngực tôi nghẹn lại, khó thở.
Trong đầu tôi hiện ra hàng loạt cảnh tượng kinh khủng, mỗi cảnh đều có tiếng Tri Uẩn gọi tôi cầu cứu.
Bức thư đến đúng lúc đó.
Người giao hàng đứng trước cửa nhà, ngập ngừng hỏi tôi có cần gọi bác sĩ không.
Tôi nhận lấy bức thư, mở ra.
Một phong bì mỏng, trong đó là giấy ly hôn và lá thư của Tri Uẩn gửi cho tôi.
“Trình Tiềm, khi nhận lá thư này, có lẽ em đã không còn trên đời. Nhưng bác sĩ Tống rằng, nếu có ấy, em sẽ không chết, em cũng muốn giữ vững hy vọng và đón nhận cuộc sống mới của mình.”
“Rất xin lỗi vì đã thông báo cho theo cách này, rằng chúng ta đã từng có một đứa con. Đứa trẻ đó chỉ mới hai tháng, em chẩn đoán ung thư dạ dày, nên không thể giữ con. Đêm phẫu thuật, em đã mơ thấy một thiên thần nhỏ vẫy tay chào em, khi tỉnh dậy, em cảm thấy vừa hạnh phúc vừa buồn bã.”
Bạn thấy sao?