Em Khó, Chịu Mỗi [...] – Chương 2

Vừa bước ra khỏi ký túc xá, tôi đã thấy Trình Tối.

Thân hình cao ráo, khí chất hoàn toàn khác biệt với thế tục xung quanh.

Mẹ nó, thật muốn "hít hà" ấy.

Anh ấy trông có vẻ khá bất ngờ khi thấy tôi, ánh mắt dõi theo tôi mãi cho đến khi tôi đến gần, không rời đi dù chỉ một giây.

Không rời đi là đúng rồi.

Hôm nay tôi cố ý trang điểm kiểu nữ thần tự nhiên, lại mặc bộ jeans ngắn mới mua gồm áo khoác ngắn và váy.

Nhưng tôi vẫn giả vờ hỏi: “Sao cứ tôi ? Có gì trên người tôi à?”

Anh ấy lắc đầu: “Hôm nay trông cậu xinh đẹp hơn bình thường.”

Tôi tinh ý nhận ra tai ấy đã đỏ lên.

Ha ha, trong lòng tôi đến mức không phanh .

Không ngờ Trình Tối lại thuần khiết đến . Chỉ cần đợi ấy bị tôi mê hoặc rồi ngoan ngoãn đến tỏ thôi.

Nhìn biểu hiện của ấy, chắc vẫn chưa biết chuyện em trai tôi đã tỏ thay tôi, may mà tôi nghe ấy không thích lên mạng, nếu không thì tôi xấu hổ chết mất.

Sau bữa ăn, hai chúng tôi chậm rãi đi bộ trở về trường. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng một trước một sau trên mặt đất, tôi lén lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.

Không biết từ lúc nào chúng tôi đã về đến ký túc xá, tôi lời tạm biệt với Trình Tối, định quay lưng đi thì bất ngờ lên tiếng: “À, Tập Giang này, ngày mai có đến thư viện tự học không?”

Tôi mở điện thoại xem thời khóa biểu, ngày mai không có tiết.

“Có.”

Anh ấy tạm biệt với tôi.

Về đến ký túc xá, ba cùng phòng liền vây quanh hỏi buổi hẹn thế nào.

“Tớ thật nhé, sao ấy có thể lịch sự như chứ?”

“Đẹp trai quá đi mất, đẹp trai quá, cứu tớ với!”

Nhìn vẻ mặt đầy cảm của họ, tôi bật , sau đó họ cũng tự tản đi quay về việc của mình.

...

Sáng hôm sau, tôi ngủ quên. Vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá, Trình Tối đã chờ tôi từ bao giờ. Anh ấy còn mang theo một phần bữa sáng nóng hổi.

Nhìn tôi thở dốc, ấy đưa tay vuốt nhẹ lưng tôi. Khoảnh khắc chạm vào tôi, trong đầu tôi chỉ có hai cảm giác:

Não nổ tung, tai đỏ bừng.

Đúng là người đàn ông này, quá biết cách...

Anh ấy đưa bữa sáng cho tôi: “Ra ngoài gấp như , chắc chưa kịp ăn sáng nhỉ?”

Tôi nhận lấy, hì hì: “Cảm ơn nhé.”

Đến thư viện mới nhớ ra, sắp đến kỳ thi cuối kỳ nên chắc mọi người đều ở thư viện. Nhưng Trình Tối như thấu suy nghĩ trong đầu tôi, tự tin : “Tối qua tôi đã đặt chỗ trước rồi.”

Quá chu đáo, thật sự quá chu đáo.

Hu hu, một người đàn ông như thế này mà tôi không chinh phục thì thật có lỗi với ấy quá đi.

Nhưng chưa ôn bài bao lâu, tôi đã buồn ngủ. Do thói quen xấu từ các tiết học sáng sớm lúc tám giờ, cứ đến giờ đó là tôi lại buồn ngủ.

Ngáp dài, không biết từ lúc nào tôi đã ngủ mất.

Tỉnh dậy thì đã không thấy Trình Tối đâu.

Nhìn cuốn sách mang theo bị một vệt nước dãi to đùng, tôi thầm cảm thấy may mắn vì ấy không có ở đây. Bộ dạng thảm thế này sao có thể để thấy .

Tôi định nhắn tin hỏi ấy đang ở đâu thì ấy quay lại. Trên tay ấy cầm vài cuốn sách.

Nhìn những cuốn sách ấy, tôi ngớ người. Đây chẳng phải sách chuyên ngành máy tính sao? Nhưng Trình Tối học khoa Tài chính cơ mà.

Thấy vẻ mặt kỳ lạ của tôi, giải thích: “Lúc nãy đi để sách, tôi thấy mấy cuốn này, nghĩ có lẽ sẽ hữu ích cho cậu.”

Tôi vui mừng nhận lấy, liên tục cảm ơn.

Nhưng biểu cảm của ấy dường như hơi khác lạ: “Thực ra, cậu không cần khách sáo đến đâu.”

Nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra, vẫn ngây ngô : “Anh đối xử tốt với tôi như , tôi chẳng biết phải cảm ơn thế nào mới đủ nữa.”

Hình ảnh của tôi và Trình Tối không biết bị ai chụp trộm rồi đăng lên diễn đàn trường.

Tôi đọc phần bình luận, đại khái là thế này:

“Cảm giác họ rất hợp nhau, trời ơi, ánh mắt của Trình Tối, không không , tôi chìm đắm mất rồi.”

“Đồng ý với ở trên.”

“+1”

Cũng có những ý khác như:

“Nói thật, Trình Tối thích Tập Giang ở điểm nào ? Thật không thể hiểu nổi.”

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn biết nữ thần của tôi thích Trình Tối ở điểm nào thôi.”

Thôi kệ họ, mặc họ muốn gì thì .

Một buổi tối nọ, khi tôi đang chán nản lướt điện thoại, Tầm Khê Khê bất ngờ hỏi tôi có thấy bài đăng trên diễn đàn trường chưa.

Tôi thấy kỳ lạ nên mở lên xem. Kết quả là một bài viết mới đẩy lên top.

Tiêu đề nổi bật đến chói mắt: "Tập Giang - tâm cơ thủ đoạn".

Tôi tò mò không biết mình đã gì mà bị như . Mở ra xem, tác giả bài viết dẫn lời em trai tôi, tôi lợi dụng em trai, bất chấp mọi thủ đoạn chỉ để tiếp cận Trình Tối. Thậm chí còn đăng kèm ảnh chụp trộm tôi và Trình Tối, bảo tôi "không biết xấu hổ", "đeo bám Trình Tối".

Có một đoạn viết thế này:

“Để nổi tiếng và Trình Tối ý, ta cố ý bảo em trai mình là người đầu tiên rời khỏi phòng thi để phỏng vấn. Đáng thương thay cho cậu em trai, không biết điểm thi đại học sẽ ra sao nữa.”

Tôi tức .

Đúng lúc này, em trai gửi kết quả thi cho tôi. Điểm khá ổn, 696 điểm.

Tôi bỗng nhiên hứng thú hẳn. Xin lỗi nhé, trước khi chuyện thì cũng nên xem mình đang đối đầu với ai chứ.

Tôi là Tập Giang mà, không dễ bị bắt nạt đâu.

Đừng quên, tôi còn là dân chuyên ngành máy tính.

Tôi chụp màn hình lưu bằng chứng, 5 phút sau đã hack vào diễn đàn trường. Tôi đăng kết quả thi của em trai lên, kèm theo một câu: “Sao nào?”. Cuối cùng, tôi để lại tên mình thật to.

Tôi gửi toàn bộ ảnh chụp màn hình cho Tập Kỷ – thủ phạm chính của mọi chuyện.

Cậu ta nhắn lại: “Chị ơi ngầu quá, uy vũ quá, chị là số một.”

Tôi lập tức gọi điện: “Tập Kỷ, thằng nhóc này, 200 điểm một bài cấm thiếu.”

Rồi dập máy.

Đang nằm thoải mái trên giường thì bất ngờ nhận cuộc gọi từ Trình Tối.

“Alo, có chuyện gì ?” Tôi đang sảng khoái trong lòng, giọng cũng dịu dàng hơn.

“Xin lỗi, là do tôi đã liên lụy đến cậu.” Giọng ấy từ đầu dây bên kia vang lên.

“Không sao đâu, coi như tôi luyện tập một chút.” Tôi nhẹ nhàng, không để tâm.

“Tôi đã tìm ra người đăng bài rồi. Thật ra tôi muốn giải quyết nhanh để cậu không thấy nó, cuối cùng cậu vẫn biết.” Giọng khá ấm ức.

“Trình Tối, đang ở đâu?” Tôi đột nhiên buột miệng hỏi.

“Dưới ký túc xá của cậu.” Anh thẳng thắn trả lời.

Nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rưỡi, còn hơn 30 phút nữa mới đến giờ đóng cổng.

Tôi xỏ dép, "cộp cộp cộp" chạy xuống.

Gió mát mùa hè khiến tôi đột nhiên thấy vô cùng dễ chịu, từng bước đi về phía ấy. Có vẻ ấy không ngờ tôi sẽ xuống.

Ngơ ngác, trông thật đáng .

Tôi lên tiếng trước: “Trình Tối, biết tại sao tôi muốn nhanh chóng giải quyết bài đăng trên diễn đàn không?”

Ánh mắt ấy có chút mơ hồ.

“Vì tôi sợ sẽ hiểu lầm tôi.”

Tôi định thêm gì đó, Trình Tối bất ngờ lấy từ sau lưng ra một bó hoa hướng dương.

Tôi mở to mắt, ngạc nhiên vui mừng: “Sao lại mua hoa hướng dương?”

“Tập Giang, em có thể... ở bên tôi không?”

Tôi hoàn toàn sững sờ. Các nữ sinh trong ký túc xá nghe tin đã chạy xuống, thậm chí có người còn đứng vây xung quanh.

Không ai khác, tất cả đều hô: “Đồng ý đi!”.

Tôi nhận lấy bó hoa, sau đó ôm chầm lấy Trình Tối.

Anh quay sang cảm ơn các nữ sinh: “Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, tôi hơi ngại, tôi thay mặt ấy cảm ơn mọi người.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...