Em Gái Trà Xanh [...] – Chương 9

9

"Chỗ cũ, tôi có một điều bất ngờ dành cho em."

 

Nói chuyện ngắn gọn, súc tích đúng là phong cách của Tất Hạo Nguyên.

 

Tôi đang định từ chối thì hắn lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

 

"Là chuyện liên quan tới Vương Nghị và em của em. Tôi nghĩ em sẽ cảm thấy hứng thú."

 

Được lắm, tôi thực sự rất quan tâm.

 

Tôi lái xe đến đó, Tất Hạo Nguyên đã đợi sẵn ở trong nhà hàng.

 

"Ta còn tưởng sẽ không tới, dù sao tôi cũng vừa mới hoại mấy hợp đồng của tiểu thịt tươi mà."

 

"Dù sao cũng là dùng nguồn lực của tôi. Bây giờ không có sự kiện nào đúng là tôi không vui lắm."

 

Tất Hạo Nguyên kéo ghế cho tôi như một quý ông, nghe tôi , hắn nhẹ một tiếng.

 

"Em cần bất cứ nguồn lực nào, tôi đều có thể cho em."

 

"Cám ơn, nguồn lực nào tôi cũng đã có hết rồi."

 

Nghe , Tất Hạo Nguyên lộ ra vẻ mặt khổ sở, tổn thương.

 

"Em tôi tổn thương đấy, Kiều Kiều, em là người đầu tiên từ chối tôi hết lần này tới lần khác."

 

"Được rồi, hôm nay muốn cho tôi xem cái gì ?"

 

Tất Hạo Nguyên tỏ vẻ bí mật, tôi sang một bên.

 

Theo hướng ánh mắt của hắn, tôi thấy một người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ.

 

Là Vương Nghị.

 

Hôm nay không phải ấy nhắn tin với tôi phải tăng ca ở công ty sao?

 

"Em đoán xem ta đang gì ở đây?"

 

Tất Hạo Nguyên trông giống như đang xem một vở kịch hay.

 

Chẳng bao lâu sau tôi đã thấy một bóng người quen bước vào nhà hàng.

 

Lại là Tô Thiên.

 

Cô ấy đã thay một bộ váy trắng, trông thật mảnh mai thanh tú.

 

Vương Nghị vừa thấy đã liền vẫy tay về phía ấy.

 

Hai người vừa gặp đã trò chuyện rất nhiệt , đến nửa chừng Tô Thiên đưa tay ra nắm lấy tay Vương Nghị.

 

Vương Nghị không hề né tránh, hai người nắm tay nhau, bầu không khí dần dần trở nên mập mờ.

 

"Đây có phải là kịch hay mà muốn tôi xem không?"

 

Tất Hạo Nguyên gật đầu, đưa một tay ra gõ gõ vào móng tay tôi.

 

"Đứa cháu của tôi tầm thật tệ. Tại sao lại bỏ người đẹp ở một mình mà đi quan tâm Tô Thiên đó chứ?"

 

Thấy tôi không có phản ứng, Tất Hạo Nguyên mạnh dạn nắm lấy tay tôi.

 

"Kiều Kiều, hẹn hò với tôi một lần đi, tôi hứa sẽ khiến em hài lòng."

 

Tôi một tiếng, rút tay lại.

 

"Cứ đợi đến khi huỷ bỏ hôn ước rồi tính."

 

"Không thành vấn đề, tôi có thể trả một tỷ đó. Bây giờ chúng ta đi rõ ràng đi."

 

Tôi lắc đầu, không hài lòng với kế hoạch này.

 

Tất Hạo Nguyên thở dài một tiếng, ra hiệu cho tôi Vương Nghị.

 

Tôi quay lại, lúc này mới phát hiện hai người đó đã rời đi.

 

"Bọn họ đi đâu ?"

 

Tất Hạo Nguyên đứng ở phía sau ta, giọng điệu u ám.

 

"Tất nhiên là đi chuyện tôi muốn với em."

 

Tôi bóng dáng hai người đang dần đi xa, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

 

Gần đây Tô Thiên rất vui vẻ, quản lý bộ phận hành chính việc nhiều nhất mỗi ngày chính là cầm điện thoại di khúc khích.

 

Tôi e rằng người ở đầu bên kia chính là Vương Nghị.

 

Ngày hôm đó, bố tôi lại gọi điện tôi về nhà ăn tối.

 

Cả nhà bọn họ đang vui vẻ hòa thuận trên bàn ăn, Tô Thiên ngồi giữa bố tôi và Vương Tiểu Mỹ, nũng nịu như một đứa trẻ.

 

Vương Tiểu Mai đến không khép miệng.

 

"Đứa nhỏ này thật là dẻo miệng, chỉ là dạo này cầm điện thoại nhiều quá, rồi phải không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...