Sắc mặt ấy hết sức khó coi, bố đành giới thiệu ấy, Vương Nghị có chút xấu hổ xin lỗi.
Nhưng đôi mắt Tô Thiên vẫn dán chặt vào người ấy.
Trước khi đi, tôi lên lầu lấy chìa khóa xe, cờ nghe cuộc trò chuyện giữa Tô Thiên và Vương Tiểu Mỹ.
"Mẹ có thấy vị hôn phu của Tô Dư Kiều không? Con nghe ấy là con trai duy nhất của nhà Vương gia. Chắc chắn là vì ấy, Tô Dư Kiều mới dám kiêu ngạo như ."
"Cho nên con muốn cướp lấy người đàn ông đó, xem Tô Dư Kiều còn lên mặt nữa không."
Tôi xách túi vào gara, Vương Nghị ân cần mở cửa xe cho tôi.
Tôi vào mắt ấy, hơi khựng lại.
"Kiều Kiều, sao em lại như ?"
"Không có gì."
Tôi ngoảnh mặt đi, thầm trong lòng.
Một số người không đủ thông minh, tầm cũng không có gì đặc biệt.
Tôi có gì thua kém Vương Nghị?
Tôi cần gì phải dựa vào ấy?
Hôm nay đối tác đã hẹn tôi đến gặp mặt trao đổi chi tiết về hợp đồng.
Vừa ngồi xuống, thư ký đã dẫn người đi tới.
"Tô tổng, Tất tổng đến rồi."
Người đàn ông phía sau thư ký cao ráo sáng sủa, dung mạo xuất chúng, quan trọng nhất chính là khí chất cao quý, khiến người ta thấy sẽ vô thức lùi một bước.
"Tất tổng, mời đi lối này."
Tôi mời Tất Hạo Nguyên vào phòng họp, người phụ trách giới thiệu về dự án lần này.
Nhưng Tất Hạo Nguyên tất nhiên không hứng thú lắm.
"Tất tổng có chỗ nào không hài lòng sao?"
"Tôi đang tự hỏi không biết hôm nay cháu tôi có đến gặp không."
Cháu trai của Tất Hạo Nguyên chính là chồng sắp cưới của tôi, Tất Hạo Nguyên là trên danh nghĩa là cậu của ấy.
"Có vấn đề gì sao?"
Tất Hạo Nguyên khẽ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm.
"Vấn đề lớn lắm, tôi thích em, sao có thể để người đàn ông khác đến gần em ."
Đối với vấn đề này, tôi có gì để .
Tất Hạo Nguyên liếc tôi một cái.
"Chỉ có em là chưa bao giờ để mắt đến tôi."
"Nếu không thì sao có thể thấy tôi đặc biệt ? Tất tổng vẫn là nên nghe kỹ dự án đi."
Cũng may trong suốt phần giới thiệu sau đó,, Tất Hạo Nguyên không tiếng nào.
Đến khi cuộc họp kết thúc, hầu hết các vấn đề đã thảo luận xong.
Mọi người đã rời đi trước, trong phòng họp chỉ còn lại tôi và Tất Hạo Nguyên.
"Mảnh đất phía tây thành phố, biết không?"
Tất Hạo Nguyên cầm điện thoại, ngước tôi.
"Em muốn hợp tác với tôi sao?"
Tôi đã có hứng thú với mảnh đất phía Tây thành phố từ lâu rồi, chỉ tiếc là bao tử tôi lớn, đồ tốt thích ăn hết một mình.
Tôi bước tới, giật lấy điện thoại di của hắn Tất Hạo Nguyên không ngăn cản.
Tôi liếc lịch sử trò chuyện trên điện thoại.
Bọn họ đã tạo dựng mối quan hệ với quan chức phụ trách mảnh đất này.
"Vậy thì sao? Kiều Kiều, của tôi, em sẽ có chỗ dựa tốt hơn. Cháu trai tôi là một kẻ ngốc, không xứng với em."
Tôi bước tới, nhét điện thoại vào túi áo trước n.g.ự.c hắn.
"Nhưng tôi thích những người đàn ông mà tôi có thể kiểm soát."
Tất Hạo Nguyên dang rộng hai tay, thả lỏng cơ thể, bộ dạng giống như để tôi mặc sức loạn.
"Kiều Kiều cũng có thể kiểm soát tôi, tôi cam đoan sẽ không phản kháng, em có muốn thử một lần không?"
"Tất tổng, chúng ta là quan hệ công việc."
Tôi đứng dậy cầm tư liệu bước ra ngoài, Tất Hạo Nguyên đi theo sau lưng tôi.
"Đã như , tôi có thể mời đối tác một bữa cơm. Tôi biết một nhà hàng Mexico rất ngon."
Vừa bước ra khỏi cửa phòng họp, tôi đã thấy bố đang đợi ở cửa văn phòng.
"Dư Kiều, con ăn cơm chưa?"
Bố vừa hỏi thăm tôi, lại thấy Tất Hạo Nguyên ở phía sau tôi.
Thật khó tin một người đàn ông đã năm mươi tuổi lại có thể chạy nước rút hơn một trăm mét lao tới chỗ Tất Hạo Nguyên để chào hỏi.
Tất Hạo Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, bố không hề tức giận, lại bước đến trước mặt tôi.
"Dư Kiều, em con tốt nghiệp xong vẫn chưa tìm việc , hay là cho con bé đến công ty việc đi?"
Bạn thấy sao?