Em Gái Trà Xanh [...] – Chương 3

3

Nhãn hàng đưa hóa đơn ra, cả hai im lặng lùi lại.

 

"Thấy thích thế nên tôi cũng đành từ bỏ. Nhưng vì không đủ tiền nên tôi sẽ không nhường nữa."

 

Tôi khẩy và nhận lấy hóa đơn.

 

Bố tôi lặng lẽ đi lên lầu, Tô Thiên cũng không giả vờ nữa, dùng ánh mắt oán hận tôi.

 

Kỹ năng Bạch Liên Hoa của ta thực sự là không đủ dùng trước mặt tôi.

 

"Cô Tô, món trang sức này là do Vương tiên sinh thiết kế cho Kiều tiểu thư."

 

Tôi mở hộp và hơi nhướng mày. Món trang sức này tốt hơn những món trang sức khác về kiểu dáng và chất lượng.

 

Lần đầu tiên thấy nó, tôi đã nghĩ mình sẽ kinh doanh bao nhiêu với món đồ trang sức này.

 

Người quản gia bên cạnh thở dài khi thấy điều này.

 

"Vương tiên sinh và đại tiểu thư quan hệ rất tốt, chúng tôi đều hy vọng hai người có thể kết hôn càng sớm càng tốt."

 

Tôi nhẹ và không gì.

 

Nói thật, với tư cách là hôn phu của tôi, mặc dù Vương Nghị không có thế mạnh nào khác ấy rất quan tâm đến cảm xúc phụ nữ.

 

Nhưng ngoài việc có một khuôn mặt ưa thì khó có thể coi đó là một sự cân bằng cho cuộc sống hôn nhân.

 

Tôi đã ký vào hóa đơn và khóa mọi thứ trong két sắt. Khi tôi lên lầu, Tô Thiên vẫn đi theo tôi, vẻ oán hận trong mắt ta đã sắp trào ra.

 

"Đừng nữa, cẩn thận kẻo mắt rơi ra ngoài."

 

Tôi đứng ở đầu cầu thang và xuống ta.

"Chỉ cần không lộn xộn ở trước mặt tôi, tôi có thể cam đoan về sau có đủ cơm ăn, đủ quần áo mặc. Nhưng nếu sự, cũng đừng trách tôi."

 

Tô Thiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy bướng bỉnh.

 

"Tôi cha cưng chiều, chằng phải cũng không thể cùng tôi tranh đoạt sao?"

 

Khi ta , ta ngã xuống cầu thang ngay trước mặt tôi.

 

Đây là trò chơi khỉ gì chứ, ̀m kẻ thù bị thương một ngàn ̣i tự tổn chính mình đến mười ngàn?

 

Cô ta lăn xuống cầu thang, toàn thân đau đớn kêu lên, âm thanh vang vọng khắp biệt thự.

Chẳng mấy chốc, một nhóm lớn người đã tụ tập xung quanh. Vương Tiểu Mỹ lao tới ôm chặt lấy ta.

 

"Con , có chuyện gì ? Có đau không?"

 

Tô Thiên hít sâu một hơi, nước mắt trào ra.

 

"Chị, sao chị lại với em?"

 

Mọi người qua và thấy tôi bây giờ đang đứng khẩy ở đầu cầu thang. Bố tôi tôi trân trối.

 

"Dư Kiều, sao ? Tại sao lại đẩy em xuống lầu?"

 

“Tôi không đẩy ta!”

 

“Có lẽ... con đã điều gì khiến chị không vui nên chị ấy đã đẩy con”.

 

Không thể không , Tô Thiên thật sự rất có năng khiếu diễn vai Bạch Liên Hoa nha.

 

Nhưng thật đáng tiếc là ta đã chọn nhầm người.

 

"Có hiểu lầm gì không? Đại tiểu thư không phải là người như !"

 

"Đúng , đại tiểu thư sao có thể ra chuyện như !"

 

Những quản gia và người hầu bên cạnh thì thào. Nói thật, bọn họ tôi lớn lên, sao có thể tin lời Tô Thiên .

 

"Dì Trương, gọi xe cấp cứu đi. Quản gia sẽ tra ̣i hệ thống giám sát hành lang, sau đó...phát trên màn hình điện tử trong sân nhà chúng ta ba ngày."

 

"Được rồi, thưa !"

 

Mọi người bắt đầu bận rộn, dì Trương lấy điện thoại di gọi điện, phớt lờ tiếng khóc của Tô Thiên.

 

Tôi xem buổi biểu diễn một người của ta và cười mỉa.

 

Trước khi gài bẫy người khác, chẳng phải ̀ nên kiểm tra xem có bị giám sát hay không sao?

 

Tôi thật sự xấu hổ khi có một người em mang bộ não tàn như !

 

Ngày hôm sau, Tô Thiên bị bó bột ở tay đã trở về.

 

Vương Nghị tới nhà đón tôi, ngồi vào bàn ăn bữa sáng.

 

"Kiều Kiều, em có thích món trang sức đó không?"

 

"Rất đẹp, cám ơn ."

 

"Em thích là tốt rồi."

 

Vương Nghị một tiếng, về phía Tô Thiên đang đi tới, tỏ vẻ hơi nghi ngờ.

 

"Có phải tất cả người giúp việc ở nhà em đều tận tâm như không? Đã bị thương vẫn còn tới việc."

 

Tôi bật thành tiếng về phía Tô Thiên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...