2.
Nghe , sắc mặt bố tôi trở nên rất xấu xí.
Ông ấy đã để mắt đến ngôi nhà ở phía đông thành phố từ lâu.
Tô Thiên biết mình đã mất dưa ngọt của bố liền chớp chớp mắt, nước mắt lưng tròng.
"Bố, con..."
"Im đi! Đó là phòng của chị con, phòng của con đã chuẩn bị rồi!"
Việc không có được ngôi nhà kia khiến tâm trạng bố tôi không tốt, thậm chí còn chuyện to tiếng.
Tôi quan sát hai mẹ con kia với ánh mắt bất đắc dĩ.
Sau bữa tối, tôi ra ban công gọi điện thoại với vị hôn phu. Lúc quay lại, cờ thấy Tô Thiên đang chuyện với quản gia.
"Cô không thể chạm vào cây đàn piano này."
"Tại sao?"
Lúc này, Tô Thiên không ở trước mặt cha tôi nên không còn cư xử lễ phép nữa, mũi ta muốn đã hếch lên trời.
"Cây đàn piano này là do bà cả đặt riêng từ Đức, trị giá hơn 10 triệu nhân dân tệ, ngay cả ông chủ cũng không thể chạm vào."
Tô Thiên sửng sốt một chút, hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.
Tôi biết, ta đã đi tìm bố tôi.
Quả nhiên lúc sau xuống lầu, tôi cờ thấy ta đang rúc vào lòng bố tôi và mè nheo như một đứa trẻ.
“Bố ơi, con muốn chơi piano, con có thể chạm vào đàn piano của chị con không?”
Trên mặt bố tôi hiện rõ sự bối rối.
"Đó là đồ của chị con, đừng chạm vào!"
Buồn quá, bố tôi còn không dám đến, sao ta dám mơ tưởng?
"Không chịu... không chịu." Tô Thiên dịu giọng và rúc vào vòng tay bố tôi.
“Được rồi, con không chơi đàn nên đừng có vào đồ của chị con.”
Bố tôi có chút tức giận, Ông vừa mất một căn nhà, tâm trạng đã không tốt rồi. Tô Thiên nghiến răng, bắt đầu lặng lẽ nức nở.
Tôi đứng ở đầu cầu thang và hai người họ một cách hứng thú.
Thấy bố tôi vẫn bất , buổi biểu diễn một mình của ta cũng dần kết thúc.
Đúng lúc này có một nhóm người đi tới.
Món đồ trang sức tôi đặt mua từ nước ngoài đã về tới và tôi định dùng nó để ̀m vài việc.
Những người ở bên tiệm trang sức mở từng chiếc hộp ra và đặt chúng lên bàn cà phê.
Bảy hoặc tám chiếc hộp chứa đầy đồ trang sức tinh xảo.
Đôi mắt của Tô Thiên mở to và Vương Tiểu Mai gần như bị bong gân ở chân sau khi bà ta đi nhanh từ trên lầu xuống.
"Cô Tô, xin hãy kiểm tra và nhận hàng."
Tô Thiên bước về phía trước nhanh nhất có thể, đôi mắt ta sáng lên.
"Đẹp quá, chị có thể cho em không?"
Cô ta vừa định chạm vào thì hai vệ sĩ mặc đồ đen lập tức nắm lấy tay ta, siết chặt đến mức ta thở dốc.
"Tiểu thư, xin hãy lùi lại!"
Trước khi tôi nhận tiền và thanh toán khoản cuối cùng, đồ trang sức chỉ thuộc về nhãn hàng, cho nên vệ sĩ do họ cử đến sẽ không cho phép người khác dễ dàng tiếp cận.
Tô Thiên che cổ tay mình lại. Nước mắt trào ra trong mắt ta.
“Cha, con rất thích chúng!”
Bố tôi đi chỗ khác và không gì.
Tô Thiên lại tôi.
"Đương nhiên có thể cho , thích cái nào?"
"Thật sự cảm ơn chị!"
Tô Thiên vội vàng tiến lên nhặt, Vương Tiểu Mỹ cũng đi tới.
Cả hai đã bàn bạc rất lâu và chọn ra chiếc vòng cổ ngọc lục bảo 8 cara.
"Tôi thích cái này!”
“Người của nhãn hàng ở đằng kia, tự đi trả tiền đi."
Nụ của Tô Thiên và Vương Tiểu Mỹ lập tức cứng lại ở khóe miệng.
"Tổng cộng là 6 triệu, tôi đã đặt cọc 20%, 4,8 triệu còn lại các người có thể tự mình trả."
Bạn thấy sao?