Em Gái Trà Xanh [...] – Chương 14

Hôm nay Tất Hạo Nguyên ăn mặc rất chỉnh tề, bộ vest cổ điển, đầu tóc tỉ mỉ, còn đặt nhà hàng dành cho nhân..

 

Ý nghĩa là gì không cũng biết.

 

Tôi giả vờ bối rối bước lên xe.

 

Trên đường đi, Tất Hạo Nguyên chăm về phía trước, lẩm bẩm điều gì đó.

 

"Anh đang nghĩ gì ?"

 

"Nghĩ lát nữa sao để thể hiện ."

 

Tôi lớn, vuốt lại mái tóc đang bay loà xoà trước mặt.

 

"Vậy có thể hy vọng có màn hùng đến cứu mỹ nhân, ví dụ như xe tải lớn lao tới, sẽ ôm lấy em bảo vệ ở trong lòng."

 

"Làm thế đau lắm. Có cách nào lành mạnh mà vô hơn không?"

 

Hắn vừa dứt lời thì xe đã tiến vào ngã tư.

 

Một chiếc ô tô đáng lẽ phải dừng đèn đỏ lại lao thẳng về phía tôi.

 

Tôi bị dọa giật mình một cái, còn chưa kịp phản ứng thì Tất Hạo Nguyên đã nhào tới bảo vệ tôi trong vòng tay.

 

Tôi cảm thấy đầu mình bị va đập rất mạnh, Tất Hạo Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn.

 

Trước khi ngất đi, tôi thấy khuôn mặt vặn vẹo của Tô Thiên.

 

14

"Kiều Kiều, con không sao chứ?"

 

Khi tôi mở mắt ra, bố tôi đang ngồi ngay bên cạnh, lo lắng tôi chằm chằm.

 

Tôi miễn cưỡng đưa tay chạm vào miếng băng gạc trên đầu, bố tôi vội vàng giữ chặt lấy tay tôi.

 

"Đừng nhúc nhích, đầu con đang bị thương."

 

"Tất Hạo Nguyên đâu?"

 

Bố tôi im lặng không gì.

 

"Anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?"

 

Xe của Tô Thiên đâm thẳng vào tôi, dường như Tất Hạo Nguyên trong vô thức đã chặn trước người tôi.

 

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

 

Tôi cố gắng muốn đứng dậy, bố tôi vội vàng ngăn tôi lại.

 

"Con đừng nhúc nhích nữa. Bây giờ con không thể cử . Bố đi hỏi thăm giúp con."

 

Bố tôi bước ra khỏi phòng bệnh, tôi nằm trên giường với những suy nghĩ hỗn loạn.

 

Vốn chỉ là thuận miệng một câu, tôi không biết người này lại cứng đầu như , thực sự đã bảo vệ tôi không bị tổn thương.

 

Một lúc sau, bố tôi quay lại.

 

"Cậu ta không sao cả, bị thương khá nặng, đã qua cơn nguy hiểm."

 

Rốt cục trái tim đang treo lơ lửng của tôi cũng đã buông xuống, nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm.

 

"Kiều Kiều, con định xử lý Tô Thiên thế nào?"

 

Bố tôi ngập ngừng .

 

"Bố biết con bé lái xe cố đâm con."

 

"Cứ giao cho cảnh sát xử lý."

 

Đối với kẻ điên như chỉ có thể bị trừng bởi pháp luật.

 

"Nhưng con bé đang mang thai, hay là..."

 

"Có thai không phải là lý do để ấy chuyện sai trái. Cô ấy có thai là có thể không kiêng nể gì tổn thương người khác sao?"

 

Bố tôi bị cho á khẩu không nên lời, im lặng hồi lâu rồi đưa điện thoại cho tôi.

 

"Vậy con báo cảnh sát đi."

 

Tôi gọi cho cảnh sát, cảnh sát đến ghi chép, còn điều tra camera giám sát, bằng chứng gần như đã chắc chắn.

 

"Cô ấy lái xe đâm , cũng đã bị thương. Đứa trẻ không giữ ."

 

Cảnh sát bình thản báo tin cho tôi.

 

Tôi gật đầu, lời cám ơn với cảnh sát.

 

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi gắng gượng ngồi dậy, đang định ra khỏi giường đi tìm Tất Hạo Nguyên.

 

Cánh cửa bên ngoài đã mở ra.

 

"Em , đã bị thương như , còn muốn xuống giường sao?"

 

Tất Hạo Nguyên nhỏ giọng mắng tôi một tiếng, vội vàng đỡ tôi lên giường.

 

"Anh không sao chứ?"

 

Tôi lo lắng hắn chằm chằm.

 

"Không sao, em yên tâm."

 

Tất Hạo Nguyên ngồi bên giường nắm lấy tay tôi.

 

"Bây giờ có thể chứng minh mình thật lòng rồi chứ? Em có thể không?"

 

"Còn chưa xuất viện, đã nghĩ đến chuyện này rồi."

 

"Đương nhiên, chuyện này rất quan trọng, em có đồng ý không?"

 

"Đồng ý, đồng ý."

 

Tôi gật đầu liên tục.

 

"Dù gì, em cũng đều đồng ý." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...