Mẹ Vương Nghị bình tĩnh nhấp một ngụm trà rồi mới lên tiếng.
"Trong chuyện này Vương Nghị nhà chúng tôi thực sự đã sai, Tô Thiên cũng không phải là không có trách nhiệm, nên bỏ đứa bé đi."
"Tại sao chứ?"
Tô Thiên ôm lấy bụng mình gào khóc thê thảm.
"Tôi cũng là con của bố, tại sao bà có thể chấp nhận Tô Ngọc Kiều mà không thể chấp nhận tôi?"
Mẹ Vương Nghị trực tiếp liếc mắt một cái.
"Vương Nghị và Kiều Kiều không thể ở bên nhau là vì hai đứa không có duyên phận. Nhưng tôi không chấp nhận đứa trẻ này, càng không thể chấp nhận ."
Mặt bố tôi trở nên tái nhợt, ông ấy tôi giống như đang cầu cứu.
Tôi chỉ đứng một bên im lặng.
Dù sao trước đó tôi đã nhắc nhở Tô Thiên. Là chính ấy không để trong lòng.
"Gia đình chúng tôi không chấp nhận người phụ nữ này. Các người hãy giữ cái thẻ này đi, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ giỏi, bỏ đứa trẻ này đi."
"Không , đừng mà!"
Tô Thiên ôm chặt bụng, đứng trên ghế sofa, hét như một người điên.
"Đây là con của tôi, tôi nhất định phải sinh nó ra!"
Mẹ Vương Nghị vẻ mặt lạnh lùng, nặng nề đặt tách trà xuống bàn.
"Đây là chuyện của , đứa bé này sẽ không có bất cứ quan hệ gì đến nhà chúng tôi, cũng đừng mơ tưởng tới việc dựa vào đứa bé này là có thể bước vào cửa nhà Vương gia. Nếu muốn đứa bé này trở thành con ngoài giá thú như thì cứ việc sinh ra nó đi!"
Những lời này khiến Tô Thiên vô cùng tức giận, ấy càng hét to hơn.
Mẹ Vương Nghị rời đi, bố tôi cau mày bảo dì Trương dìu ấy xuống.
Trong phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của Tô Thiên.
Bố tôi đứng ngoài cửa, trông già đi cả chục tuổi.
"Kiều Kiều, có phải bố đã sai rồi không?"
"Đúng ."
Tôi trả lời vô cùng rõ ràng.
"Ông đối với không có chút chung thuỷ nào, vì bây giờ ông nhận lấy rất nhiều trò hề."
Bố tôi thở dài một tiếng rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.
"Có phải Tất Hạo Nguyên thích con không? Bố có thể ra, ta là người con thích phải không?"
Khuôn mặt của Tất Hạo Nguyên hiện lên trong tâm trí tôi.
Gần đây hắn bận dự án mới vẫn không hề bỏ mặc tôi, ngày nào có thời gian rảnh hắn cũng lái xe đến công ty tôi.
Đến nỗi mọi người trong công ty thấy hắn cũng không còn ngạc nhiên nữa.
"Hình như có thích một chút."
"Tốt, ta cũng không tệ, con quay về việc đi."
Trước khi rời đi, tôi vẫn thấy bố ngồi trên ghế sofa thở dài thườn thượt.
Không biết bây giờ ông ấy có hối hận không.
Dự án cuối cùng cũng đã kết thúc, bận rộn hơn nửa tháng đạt kết quả rất tốt.
Tất Hạo Nguyên gọi điện muốn chúc mừng tôi thật đàng hoàng.
Tâm trạng tôi vui vẻ, lập tức đồng ý.
Bạn thấy sao?