Em Gái Trà Xanh [...] – Chương 12

12

Phải nửa tháng sau, Tô Thiên mới biết chân tướng mọi chuyện.

 

Cô ấy giận dữ xông vào văn phòng chửi bới.

 

"Có phải đều là do không? Tất cả đều do sắp đặt phải không?"

 

"Xem ra cũng không ngốc lắm, rốt cục cũng đã nhận ra rồi."

 

Tô Thiên tức giận mặt mũi đỏ bừng, hoàn toàn mất đi dáng vẻ yếu đuối thường ngày.

 

"Cô gài bẫy lừa tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho !"

 

Giọng của ấy quá lớn kéo bảo vệ chạy tới, hai người lao tới kéo Tô Thiên đi.

 

Tôi cảm thấy hạnh phúc khi thấy vẻ mặt tức giận và bất lực của ấy.

 

"Cô quá kiêu ngạo, cho rằng mình biết chút tin tức là có thể thắng tôi sao? Nhưng tôi đã ở công ty lâu như , mối quan hệ ở đây không phải có thể nghĩ ra ."

 

Tô Thiên bị đưa ra khỏi văn phòng, trước khi rời đi còn có thể nghe thấy tiếng ấy hét.

 

Điều tôi không ngờ tới là bố tôi đã đuổi Vương Tiểu Mai ra khỏi nhà.

 

Tôi người quản gia lần lượt chuyển hành lý của bà ấy ra khỏi biệt thự.

 

Vương Tiểu Mỹ khóc lóc cầu xin bố tôi, bố tôi chỉ bà ấy một cái rồi quay về biệt thự.

 

"Có phải lại là giở trò không?"

 

Tô Thiên tức giận chỉ vào mặt tôi.

 

"Có phải đã gì trước mặt bố không?"

 

Tôi ra vẻ vô tội nhún vai, còn Tất Hạo Nguyên đi cùng tôi về biệt thự, giờ phút này đang đứng sau lưng tôi xem kịch vui.

 

Vương Tiểu Mỹ quỳ trên mặt đất gào khóc không thể bố tôi lòng.

 

Dù sao lúc trước đối với người vợ kết tóc, ông ấy còn chẳng quan tâm, đối với một nhân sao có thể kiên nhẫn chứ.

 

Chuyện của Tô Thiên khiến người luôn thích sĩ diện như bố tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã.

 

Rốt cục ông ta cũng không thể chịu đựng nữa, đưa Vương Tiểu Mai tới một ngôi nhà ở bên ngoài.

 

Tô Thiên mất cả chì lẫn chài, chỉ có thể miệt mài quấn lấy Vương Nghị không buông.

 

Ngày đó Vương Nghị hẹn tôi tới gặp ở một quán cà phê.

 

"Kiều Kiều, đã lâu không gặp, đã gọi loại cà phê em thích nhất."

 

"Anh có chuyện gì thì cứ thẳng đi."

 

Vương Nghị im lặng một lúc lâu rồi mới .

 

"Chuyện lúc trước là không đúng, hy vọng chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."

 

"Tôi đã là không có cơ hội rồi mà."

 

Vương Nghị cầm cốc cà phê trong tay, siết chặt đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch.

 

"Có phải là vì cậu của không? Kiều Kiều, em đã Tất Hạo Nguyên rồi phải không?"

 

Trái tim tôi khẽ nhảy lên, có chút do dự.

 

Yêu hắn sao?

 

Hình như có một chút.

 

"Tại sao Kiều Kiều? Anh cũng thích em như mà, ngày đó thật sự là chuyện ngoài ý muốn."

 

"Đó không phải là lần đầu tiên và Tô Thiên lên giường với nhau"

 

Tôi ngắt lời ta.

 

"Chuyện và Tô Thiên lên giường cũng thôi đi, thật sự thích tôi sao? Vậy tại sao lại định cho Tô Thiên vay tiền để ta thu mua cổ phần của Dương tổng? Nói trắng ra là muốn lợi dụng ta để kiềm chế tôi.."

 

Vương Nghị há hốc miệng, cuối cùng cúi đầu, rất lâu mới nghe ta giải thích.

 

"Anh chỉ không vui khi em quá tập trung vào công việc nên mới nghĩ đến giải pháp này."

 

"Lý do này quá gượng ép, tôi không chấp nhận, sau này chúng ta không cần gặp lại nữa."

 

Tôi đứng dậy, trả tiền rồi rời khỏi quán cà phê.

 

Vương Nghị liên lạc với tôi thêm mấy lần nữa, sau khi bị tôi phớt lờ, ấy lại nhờ mẹ gọi điện cho tôi.

 

Sau khi thấy chuyện này quá phiền phức, Tất Hạo Nguyên tôi giao chuyện đó lại cho hắn.

 

Quả nhiên từ đó về sau, mẹ ấy thực sự không gọi điện tới nữa.

 

Mãi đến hai tháng sau, mẹ ấy mới đích thân đến thăm tôi, báo cho tôi một tin tức chấn .

 

"Chỗ này có một ít tiền, coi như là tấm lòng của nhà chúng tôi, để Tô Thiên bỏ đứa trẻ đi."

Sau khi biết tin tức này, tôi vội vàng về nhà, bố tôi và Tô Thiên đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt có chút khó xử.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...