Em Gái Tôi "Nghiện" [...] – Chương 7

 

Phương Hiểu quả thật biết cách khai thác các nguồn lực, người xấu thì cung cấp tiền, người đẹp thì cung cấp cảm, còn Vũ Văn Bân là dự phòng để không bị thiệt thòi.

 

Tôi cất tài liệu về hai gã bố đường vào ngăn kéo, bây giờ chưa đến lúc sử dụng.

 

Sau đó Trương Khiêm nhắn tin báo rằng ta đã mua vé máy bay, sắp đến gặp Phương Hiểu. Thế thì sao tôi có thể bỏ qua một vở kịch hay như chứ? Tôi cũng quyết định mua vé máy bay dù vé có hơi đắt, xem như đó là giá vé để chứng kiến một màn kịch thú vị.

 

10

 

Khi đến nơi tôi phát hiện khách sạn mà Phương Hiểu chọn khá sang trọng. Khách sạn nằm ngay khu du lịch, thiết kế lộng lẫy, chắc hẳn nó đã moi không ít tiền từ mấy đại gia tài trợ cho mình.

 

Tôi cải trang một chút, chọn góc khuất trong sảnh để theo dõi, ánh mắt tôi không rời cửa ra vào.

 

Sau gần hai tiếng chờ đợi, cuối cùng Trương Khiêm cũng xuất hiện, tay ôm một bó hoa hồng lớn, bước vào với dáng vẻ tự tin. Tôi bám theo ta bằng một thang máy khác.

 

Trương Khiêm nghĩ rằng ta sắp mang đến cho Phương Hiểu một điều bất ngờ ngọt ngào, ta không biết rằng tôi cũng đã chuẩn bị cho họ một bất ngờ lớn hơn nhiều.

 

Từ trong thang máy tôi có thể thấy Trương Khiêm đứng trước cửa phòng, gõ nhẹ hai cái rồi với giọng giả vờ: "Tôi là phục vụ phòng, cho phép tôi quấy rầy quý khách."

 

Haha, chơi chiêu hả, đó.

 

Vài phút sau cửa mở, đứng đó là Phương Hiểu, rõ ràng nó thấy bất ngờ khi thấy ta. 

 

"Sao đến đây?" Nó hỏi với giọng vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.

 

Trương Khiêm đẩy bó hoa vào tay nó: "Mang bất ngờ đến cho em đấy."

 

Tôi thò đầu ra lén, nửa thân trên của Phương Hiểu bị che khuất bởi bó hoa đôi chân trần của nó lấp ló dưới chiếc khăn tắm khách sạn thì hiện ra rõ ràng. Cũng không khó để đoán rằng nó với Vũ Văn Bân đang gì trước khi Trương Khiêm đến.

 

Trương Khiêm cũng bắt đầu nghi ngờ: "Em đang tắm à? Không phải em ghét tắm vào ban ngày sao?" Anh ta quanh, có vẻ khó chịu khi thấy Phương Hiểu đứng chắn trước cửa.

 

"Em không định mời vào sao?" Trương Khiêm hỏi, giọng có phần bực bội.

 

Ngay lúc đó có tiếng phát ra từ trong phòng. Trương Khiêm đẩy mạnh cửa rồi xông vào, và tôi nghe thấy tiếng ẩu đả nổ ra. Tiếc thay bất ngờ của tôi vẫn chưa đến, nên tôi chỉ có thể đứng ngoài chờ đợi.

 

Thang máy phía sau tôi kêu "ting" một tiếng. Quá đã, cuối cùng thì màn kịch chính cũng sắp bắt đầu!

 

11

 

Một người phụ nữ tóc xoăn, kính to, bước ra khỏi thang máy với khí thế hừng hực. Theo sau ấy là một nhóm người, bao gồm cả một gã cầm máy quay, tôi nhanh chóng lẻn theo.

 

Trong phòng Vũ Văn Bân với Trương Khiêm đã lao vào nhau ẩu đả, còn Phương Hiểu thì cố gắng kéo hai người ra vô ích.

 

Người phụ nữ tóc xoăn mà tôi đoán là vợ của Trương Khiêm lao đến trước, giáng một cú thẳng vào mặt Phương Hiểu nó không kịp phòng bị, với vóc dáng cao lớn của kẻ tấn công, Phương Hiểu không có cơ hội chống trả.

 

Chỉ trong vài tác nhanh gọn, áo choàng tắm của Phương Hiểu đã bị kéo toạc, nó chỉ còn biết che thân trong sự sợ hãi, hoàn toàn bất lực trước những cú tát liên tiếp từ người phụ nữ tóc xoăn.

 

Cô ấy vừa đánh vừa hét: "Con đ/ĩ rẻ tiền dám cướp chồng tao! Hôm nay tao sẽ cho mày thấy mày là cái thá gì!"

 

Phương Hiểu chỉ biết gào khóc xin tha không có cơ hội để giải thích. Tôi đứng , trong lòng thỏa mãn vô cùng, nó buộc phải chịu những gì nó đã khiến tôi chịu thay nó vào kiếp trước!

 

Trong khi đó đám đàn em của người phụ nữ tóc xoăn xông vào, kéo Vũ Văn Bân với Trương Khiêm ra khỏi nhau.

 

Lúc này cả Vũ Văn Bân với Trương Khiêm mới nhận ra sự hiện diện của người phụ nữ. Cả hai đồng thanh kêu lên: "Linda/Vợ?!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...