Tôi hoàn toàn có thể gửi ngay bằng chứng Phương Hiểu kẻ thứ ba cho vợ Trương Khiêm, nghĩ đến kiếp trước nó đã rắp tâm đặt bẫy, hủy hoại cuộc sống của tôi, lúc mọi chuyện đổ vỡ, ba mẹ nó cũng lạnh nhạt bỏ mặc tôi thì nỗi căm hận trong lòng lớn đến mức không chỉ muốn nó bị vạch mặt, mà còn muốn nó phải chịu đau đớn, phải trả giá cho những gì nó ra.
So với một trận đánh ghen nhỏ lẻ, việc cho nó sống trong sự nhục nhã và thất bại mới thực sự đáng giá.
Đám đàn ông ngoại với nó cũng chẳng khá hơn, thậm chí đại gia số 1 với số 2 còn nhắn tin riêng cho tôi, hỏi tôi có muốn gặp gỡ gã không.
Tởm thật!
7
Dạo gần đây Phương Hiểu thường xuyên đến tìm tôi hơn hẳn. Trước kia nó nhờ tôi che đậy những lần qua đêm, mười lần thì có đến chín lần tôi từ chối, tôi luôn lo lắng vì nó quá xinh đẹp nên sẽ dễ bị lừa dối.
Nhưng bây giờ mỗi khi nó nhờ giúp tôi luôn sẵn lòng đồng ý. Điều này khiến nó càng thích thú tâm sự, khoe khoang với tôi.
Trước đây khi có túi xách hàng hiệu, nó luôn giấu giếm, rằng đó chỉ là hàng giả không đáng giá. Còn bây giờ nó thẳng thắn khoe khoang.
“Chị thấy cái túi LV này của em thế nào?” Nó giơ lên một chiếc túi mà tôi từng thấy trên tạp chí, giá hơn hai vạn tệ - bằng tiền lương nửa năm của nó. Rõ ràng đây là quà từ một "bố đường" nào đó.
Tôi vờ như không biết, ngó qua rồi khen ngợi: “Wow, hàng của hãng nào nhái hả, giống thật ghê.”
Nó khinh bỉ: “Mắt chị để đâu thế? Hàng thật đấy, em vừa mua từ cửa hàng về.”
Gia đình tôi vốn có điều kiện tốt hơn nhà nó, ba mẹ tôi luôn săn sóc gia đình Phương Hiểu. Lúc trước dì bất chấp mọi lời khuyên của bà ngoại để kết hôn với , người từ vùng quê lên thành phố công nhân. Chú dì ăn vất vả, thu nhập bấp bênh nên cha mẹ tôi đã giúp đỡ họ mở một quầy bán tạp hóa. Tôi vẫn luôn là người chăm sóc Phương Hiểu từ việc đưa đón nó đi học đến chuyện giúp nó bài tập.
Vì thế ngoài mặt dì luôn đối xử tốt với tôi, còn Phương Hiểu cũng tỏ ra ngoan ngoãn. Nhưng khi tôi vạch trần nó kẻ thứ ba, tất cả đã thay đổi. Nó căm ghét tôi đến tột độ, thậm chí báo thù khiến tôi tan cửa nát nhà, khi cha mẹ tôi ốm nặng, tôi tìm đến dì cầu cứu, bà ta lạnh lùng : “Chúng tôi không có tiền, đừng nghĩ đến việc bám lấy con tôi.”
Cho đến khi cha mẹ tôi qua đời, họ cũng chẳng hỏi han lấy một lời. Kiếp này nếu tôi không trả thù thì lần sống lại này coi như vô ích!
Tôi bộ ngưỡng mộ, hỏi: “Em kiếm đâu ra tiền mua túi hơn hai vạn thế? Có cơ hội phát tài nào dẫn chị theo với!”
Nó tự đắc: “Giờ chị phải dựa vào em chỉ điểm rồi chứ đúng hong?!”
Tôi lấy lòng: “Ừ thì ai bảo em thông minh hơn chị chứ?”
Nó lôi điện thoại ra, đưa cho tôi xem một trang web: “Nể dạo gần đây chị tốt với em, em chỉ cho chị con đường này.”
Đó chính là trang web hẹn hò mà một trong các bố đường từng nhắc đến.
Tôi ngạc nhiên: “Trang web hẹn hò? Ủa sao toàn là người lớn tuổi từng kết hôn ?”
Nó coi thường: “Sao, chị khinh mấy người đã kết hôn hả?”
“Từng kết hôn mới thú vị đấy! Họ có tiền, còn biết cách đương, không chơi trò bám dính. Chơi chán thì đổi người, chẳng phải tốt hơn đám trai trẻ ngây ngô suốt ngày đòi kết hôn à?”
Nó khẩy: “Trai trẻ thì thiếu gì phụ nữ. Giờ em mở đường cho mấy đứa con giống mình đấy, chị hiểu chưa?”
“Nghe em đi, muốn bước lên đỉnh cao cuộc đời hả? Dễ như ăn bánh!”
Tôi giả vờ hào hứng rồi nhanh chóng lấy mã giới thiệu đăng ký tài khoản.
Bạn thấy sao?