Em Gái Tám Tuổi [...] – Chương 6

13

Do chứng cứ vô cùng rõ ràng, phu nhân nhà họ Lệ cho dù có luật sư giỏi đến đâu cũng không thể lật ngược thế.

Chờ đợi bà ta… là án tử hình.

Nhưng rõ ràng, Lệ Thừa Ngôn giờ đây đã không còn bận tâm đến bà ta nữa.

Anh với tôi:

“Nhiên Nhiên, sẽ thay em báo thù.”

Tôi hiểu —

người muốn ra tay chính là Thẩm Dục Tu.

Tôi siết chặt lấy tay :

“Anh à, đừng nóng vội. Trước tiên cứ xem thử Thẩm Dục Tu sẽ có hành gì.”

“Sau khi trọng sinh, em chưa từng muốn trả thù. Em chỉ muốn sống tốt cuộc đời của mình, trở nên mạnh mẽ, đủ để bảo vệ bản thân… khỏi bị bất kỳ ai tổn thương nữa.”

Lệ Thừa Ngôn không thêm gì về chuyện báo thù nữa.

Nhưng tôi lại nhận cuộc gọi từ Thẩm Dục Tu.

Hắn hẹn tôi gặp mặt.

Tôi đương nhiên từ chối.

Thế — từ đầu dây bên kia, vang lên một tiếng gào thét xé ruột xé gan:

Là tiếng của chị tôi.

“Nhiên Nhiên, em nghe thấy không?”

Giọng âm trầm và vặn vẹo của Thẩm Dục Tu vang lên qua điện thoại, kèm theo tiếng khe khẽ đầy rợn người:

“Đó là chị em đấy. Kiếp trước ta em, kiếp này lại rơi vào tay .”

“Anh sẽ thay em trả thù… em à.”

Tay tôi run lên, suýt nữa rơi điện thoại.

Toàn thân tôi nổi hết da gà, lông tơ dựng đứng.

“Thẩm Dục Tu, …”

Tiếng lạnh lẽo của hắn xuyên qua điện thoại, như luồng gió âm u thổi từ địa ngục, len lỏi vào từng sợi thần kinh trong đầu tôi.

“Em à, cũng trọng sinh rồi.”

“Sau khi chị em, bị giam mười năm. Ra tù, việc đầu tiên … là đi tìm em.”

“Anh đã rồi, dù có xuống địa ngục, cũng phải ở bên em…”

Tôi lập tức cúp máy.

Con quỷ đó…

đã quay lại.

Hắn đến tìm tôi rồi.

Nhưng lần này —

tôi sẽ không ngồi yên chờ chết nữa.

14

Tôi đã quyết định:

gặp hắn.

Hắn giam chị tôi trong một căn biệt thự hẻo lánh ngoại thành —

trong lồng sắt, bị xích lại.

Khi thấy tôi, chị tôi hoàn toàn sụp đổ, bật khóc nức nở, dùng toàn bộ sức lực mà gào lên:

“Cứu chị! Em ơi… cứu chị với…”

Thẩm Dục Tu chậm rãi bước tới, như thể đây chỉ là cuộc hội ngộ ngọt ngào giữa hai người xa lâu ngày.

Hắn ôm chầm lấy tôi, giọng trầm thấp đầy khát khao và bệnh hoạn vang bên tai tôi:

“Nhiên Nhiên… cuối cùng, em cũng tới rồi…”

“Nhiên Nhiên, cuối cùng em cũng đến rồi. Anh biết mà, em sẽ không bỏ lại đâu.”

“Anh rất nhớ em. Mười năm qua mỗi ngày đều nghĩ về em… Nhưng phải ra khỏi đó… để đi tìm em.”

“Em có nhớ không…?”

Tôi đẩy mạnh hắn ra, ánh mắt căm hận chằm chằm vào hắn:

“Thẩm Dục Tu, tôi hận .”

Hắn không tức giận, trái lại bật

nụ đó bệnh hoạn đến rợn người, như thể niềm vui của hắn nuôi lớn từ sự oán hận của tôi.

“Nhiên Nhiên, em … chỉ là em chưa nhận ra thôi.”

Tôi hít sâu một hơi, giọng trầm ổn đến đáng sợ:

“Thẩm Dục Tu, tôi phải không?”

“Anh em, Nhiên Nhiên… đương nhiên là em rồi.”

Hắn lại tiến tới, ôm chặt tôi vào lòng như ôm một kho báu điên cuồng.

“Nhiên Nhiên, em… em…”

Tôi nghiêng đầu, sát bên tai hắn, thì thầm từng chữ:

“Vậy thì… đi chết đi, không?”

Cơ thể hắn khựng lại trong chớp mắt.

Ngay khoảnh khắc ấy — cảnh sát xông vào.

“Giơ tay lên! Không đậy!”

Thẩm Dục Tu chỉ liếc về phía cảnh sát một cái,

rồi ánh mắt lại chìm sâu vào tôi, không rời lấy một giây.

Hắn lại

lần này là một nụ lặng lẽ, lạnh giá và thê lương đến rợn người.

“Nhiên Nhiên… em.”

Hắn vừa vừa lùi dần về phía chiếc lồng, ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi,

miệng không ngừng lặp lại ba chữ:

“Anh em… em… em…”

Cho đến khi hắn lui hẳn vào trong lồng sắt,

ôm lấy chị tôi,

rồi tháo chiếc vòng cổ trói trên cổ chị.

Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ tha cho chị tôi —

một con dao đột ngột xuất hiện trong tay hắn.

Lưỡi dao sắc lạnh cứ thế lướt qua cổ chị —

không hề do dự.

Ngay giây sau —

“Đoàng!”

Một tiếng súng vang lên.

Chị tôi gục xuống.

Thẩm Dục Tu cũng ngã theo.

Viên đạn xuyên thẳng giữa trán hắn, để lại một chấm đỏ giữa trán — máu chảy xuống như vệt son tàn.

Đôi mắt hắn vẫn mở to,

chết cũng không rời mắt khỏi tôi,

khóe môi còn mang nụ méo mó.

Cả người tôi mềm nhũn, như thể toàn thân mất đi hết sức lực,

ngã xuống nền đất lạnh ngắt.

“Nhiên Nhiên!”

Lệ Thừa Ngôn vội chạy tới, ôm lấy tôi.

Sau khi chắc chắn tôi không bị thương,

gào lên đầy giận dữ:

“Tại sao không với ? Ai cho em tự ý mạo hiểm? Lệ Nhiên, em muốn chết sao?!”

Tôi ôm lấy , giọng run rẩy:

“Anh à… kết thúc rồi… tất cả… đã kết thúc rồi.”

Lệ Thừa Ngôn vẫn còn đang sợ hãi, cả người căng cứng,

cuối cùng vẫn siết chặt tôi vào lòng:

“Kết thúc rồi…”

Rời khỏi biệt thự, tôi lên xe cùng Lệ Thừa Ngôn.

Anh đưa tôi đến đồn cảnh sát để lời khai.

Khi bước ra khỏi đồn,

trời vừa đúng ngọ.

Ánh nắng giữa trưa gay gắt,

tôi lại cảm thấy —

một làn gió nhẹ mát vừa thổi qua tim mình.

Nắng thu hôm nay rực rỡ đến lạ.

Tôi hạ cửa kính xe, để làn gió mát lành đầu thu ùa vào, cuốn đi tất cả u uất.

Ngước ra ngoài cửa sổ, lòng tôi bình lặng chưa từng có.

Lệ Thừa Ngôn một tay cầm vô-lăng, tay còn lại vươn ra nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng siết khẽ.

Tôi nghiêng đầu ,

hai ánh mắt giao nhau — rồi cùng mỉm .

Ánh nắng vàng óng của mùa thu len qua ô cửa,

rọi sáng nụ của hai chúng tôi.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...