Em Gái Tám Tuổi [...] – Chương 5

Vừa tiếp nhận trị liệu của tôi, vừa bí mật thu thập toàn bộ bằng chứng phạm tội của phu nhân họ Lệ.

Mười năm — đủ để bất cứ việc gì.

Toàn bộ chứng cứ về việc bà ta chồng, và tàn phế đôi chân của Lệ Thừa Ngôn,

đã giao cho cảnh sát.

Không lâu sau đó, phu nhân họ Lệ bị bắt giam.

Lệ Thừa Ngôn chính thức tiếp quản toàn bộ tập đoàn Lệ thị.

Còn đám người từng cùng phe với bà ta?

Bây giờ thân ai nấy lo còn chưa xong, gì còn sức mà phản công.

Cả cuối tuần, tôi đều đi bên cạnh Lệ Thừa Ngôn, cho đến khi chính thức ngồi vào ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị.

Tôi vươn tay về phía :

“Anh từng hứa với em rồi, giờ có thể cho em chưa?”

Lệ Thừa Ngôn nhíu nhẹ mày, đưa tay đập một cái vào lòng bàn tay tôi:

“Gấp cái gì chứ?”

Tôi bĩu môi, rút tay về.

Lệ Thừa Ngôn bật , lắc đầu:

“Yên tâm đi, phần của em không thiếu đâu.”

“Trước tiên, sẽ lập một phòng thí nghiệm riêng cho em. Đợi em tốt nghiệp đại học, sẽ thành lập hẳn một đội ngũ y tế do chính em chủ.”

“Anh trai em đã hứa thì bao giờ thất hứa chưa?”

Tôi bật hí hửng, vòng tay từ phía sau ôm lấy cổ Lệ Thừa Ngôn:

“Anh ơi, tốt quá.”

Anh vỗ nhẹ lên tay tôi:

“Em mười tám tuổi rồi, không còn là bé tám tuổi nữa đâu. Biết giữ ý một chút đi.”

“…”

Anh đúng là giữ “đạo đức đàn ông” nghiêm ngặt thật.

11

Thứ Hai, tôi quay lại trường.

Đúng như dự đoán — không thấy chị đâu.

Chị không tham gia quân sự, mà huấn luyện viên lại không hề nhắc gì tới.

Xem ra Thẩm Dục Tu đã sớm thu xếp với nhà trường đâu vào đấy.

Mãi đến nửa tháng sau, khi khóa quân sự đã hoàn toàn kết thúc, chị mới quay lại trường.

Lần này gặp lại, chị hoàn toàn như một người khác —

giống như bị rút sạch linh hồn, chỉ còn lại một cái xác sống vật vờ.

Tôi để ý thấy chị mặc áo cổ cao.

Dù không cần kéo áo ra kiểm tra, tôi cũng biết rõ —

trên cổ chị nhất định có vết dây trói.

Tôi vỗ nhẹ lên vai chị.

Chị lập tức giật nảy người như bị điện giật, hệt như một con chim sợ tiếng cung:

“Đừng! Mày ?!”

“Chị à, chị sao thế?”

Chị vội vàng lắc đầu:

“Không… không sao cả.”

Rồi đột nhiên hét toáng lên:

“Không cần mày quan tâm!”

Tôi nhún vai:

“Em cũng chẳng muốn quan tâm.”

Chị bỗng nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt đen như hố sâu hun hút tôi chằm chằm, như thể muốn kéo tôi rơi vào vực thẳm:

“Em … hay là mình đổi lại đi… chị…”

Chị ngập ngừng, rồi lắc đầu, đổi giọng:

“Ý chị là… chị thấy không khỏe. Ngày mai… em đi bệnh viện với chị không?”

Tôi vừa định từ chối, thì trong đầu bỗng loé lên một hình ảnh chớp nhoáng —

những ký ức kinh hoàng, cùng với một linh cảm rợn người trỗi dậy theo phản xạ bản năng.

Tôi cụp mắt xuống, ánh dừng lại trên bụng của chị .

Chẳng lẽ… là chuyện tôi đang nghĩ tới sao?

Cái “bệnh viện” mà chị đến… chắc chắn là bệnh viện tư của nhà họ Thẩm.

Kiếp trước, vào năm tôi mười tám tuổi, tôi cũng bị Thẩm Dục Tu đưa đến đó.

Hắn…

Hắn tự tay mổ xẻ, lấy đi tử cung của tôi.

Sau đó còn nở một nụ thỏa mãn, ghé sát tai tôi thì thầm:

“Nhiên Nhiên, như em sẽ không thể có con nữa. Không có con, em sẽ mãi mãi chỉ thuộc về một mình .”

Giờ hắn cũng muốn lấy tử cung của chị sao?

Chị… định để tôi thay chị chịu đựng chuyện đó?!

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mình.

Cuối cùng vẫn không thể nhịn — tôi giơ tay, tát mạnh chị một cái.

Nhưng chị lại không hề có cảm giác gì, như thể đã mất đi toàn bộ phản ứng với đau đớn.

Chị vẫn giữ chặt tay tôi, đôi mắt lấp lánh sự điên cuồng:

“Em , đi với chị nhé… em nhất định phải đi, bắt buộc phải đi…”

Tôi lập tức đẩy mạnh chị ra, ánh mắt lạnh băng, giọng như dao cắt:

“Sở Hy, chị đi chết đi!”

Tôi lao ra khỏi ký túc xá, rút điện thoại gọi ngay cho Lệ Thừa Ngôn.

Rất nhanh sau đó, chị tôi cũng lao ra khỏi ký túc xá, như một con quỷ đòi mạng, điên cuồng chạy về phía tôi:

“Em ! Đừng chạy! Quay lại đây!”

Tôi cứ thế lao thẳng ra ngoài cổng trường, chạy hết sức, cho đến khi đâm sầm vào vòng tay của Lệ Thừa Ngôn.

“Giữ lấy nó!”

Chị tôi gào lên khản cổ.

Thấy tôi đã dừng lại, ánh mắt chị lập tức sáng rực, khóe miệng cong lên nụ hưng phấn:

“Em à, em không phải là em tốt của chị sao? Nếu đã là em chị, thì em phải hy sinh vì chị chứ…”

Lệ Thừa Ngôn lạnh mặt, đẩy mạnh chị tôi ra.

Sắc mặt chị bỗng chốc trở nên vặn vẹo, hung ác trào dâng trong ánh mắt.

Chị toan nhào tới, ngay khoảnh khắc rõ gương mặt Lệ Thừa Ngôn, cả người chị bỗng như đông cứng lại.

Rất lâu sau, chị mới run rẩy thốt lên:

“Chân … sao lại đứng ? Sao lại thế này… Hai người các người…”

Chị như phát điên, gào lên:

“Lệ Thừa Ngôn! Thả nó ra! Anh bảo vệ nó gì? Nó chết không phải tốt hơn sao?! Anh không phải nên ghét nó sao?! Anh còn chưa biết à? Nó là người của mẹ kế đấy! Nó luôn theo dõi cho bà ta! Nó còn định nữa cơ mà—!”

Lệ Thừa Ngôn không một lời, chỉ ôm chặt tôi vào lòng, bảo vệ sau lưng mình.

Đúng lúc này —

Thẩm Dục Tu xuất hiện.

12

Khi thấy Thẩm Dục Tu, chị tôi hoàn toàn sụp đổ.

Chị không hét nữa, cũng không gào khóc như điên.

Mà là quỳ sụp xuống ngay trước chân hắn, run rẩy đến mức không đứng nổi.

“Anh ơi… xin … tha cho em…”

“Đừng… đừng cải tạo não em… em sẽ chết mất… em thật sự sẽ chết mà…”

Chị tôi bỗng chỉ thẳng vào tôi, gào lên:

“Thư Nhiên mới là em ! Cô ấy mới đúng là em ! Không phải tôi! Không phải tôi!”

“Người là Thư Nhiên! Anh mang ấy về đi… mang ấy về đi!”

Chị lao đầu xuống đất lạy như điên, trán đã rớm máu:

“Xin … tha cho tôi… tha cho tôi lần này đi mà…”

Thẩm Dục Tu dịu dàng đỡ chị dậy, quay sang tôi và Lệ Thừa Ngôn khẽ mỉm :

“Nhiên Nhiên, dạo này chị em cảm không ổn định lắm. Để tôi đưa ấy về trước.”

Chị tôi cố vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Dục Tu,

cuối cùng vẫn bị ta lôi vào trong xe.

Tôi biết —

lần này chị bị đưa đi… sẽ không còn tự do nữa.

Tôi còn muốn ngoái đầu theo, đã bị Lệ Thừa Ngôn kéo mạnh vào trong xe.

Về đến nhà, mới nghiêm túc tôi, hỏi:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị em và Thẩm Dục Tu có quan hệ gì? Vì sao chị em lại … em mới là em của Thẩm Dục Tu?”

Tôi không giấu nữa.

Tôi kể cho Lệ Thừa Ngôn toàn bộ sự thật của kiếp trước —

và cũng thẳng thắn thừa nhận: tôi đã trọng sinh.

Anh tiếp nhận sự thật ấy nhanh hơn tôi tưởng.

Bởi vì trong lòng vẫn luôn thắc mắc —

một đứa bé tám tuổi, sao có thể có y thuật cao siêu đến thế.

Giờ thì mọi thứ… đều hợp lý.

“Vậy là… kiếp trước, em ở bên cạnh Thẩm Dục Tu.”

“Còn người ở bên cạnh … là chị em?”

Tôi gật đầu.

Lệ Thừa Ngôn bước đến, ôm chầm lấy tôi:

“Kiếp trước… em cũng đã trở nên giống như chị em sao?”

Tôi bật khóc trong vòng tay , không thể kìm nén nữa —

mọi nỗi yếu đuối, tủi hờn, và căm phẫn dồn nén bao lâu nay cứ thế tuôn trào.

“Thẩm Dục Tu là một kẻ biến thái… Hắn… năm em mười tám tuổi, đã ép em phải cắt bỏ tử cung.”

“Hắn không muốn em có con, không muốn chia sẻ em với bất kỳ ai. Hắn nhốt em trong lồng, dùng xích khóa em lại như thú cưng…”

“Nhiên Nhiên… Nhiên Nhiên…”

Lệ Thừa Ngôn thì thầm gọi tên tôi, ôm tôi thật chặt:

“Tất cả… đều là chuyện của kiếp trước rồi. Giờ đây, người ở cạnh em là .”

Anh buông tôi ra, nâng khuôn mặt tôi lên bằng đôi tay dịu dàng vững chãi:

“Nhiên Nhiên, này. Là . Anh sẽ bảo vệ em. Anh sẽ không cho phép bất kỳ ai tổn thương em nữa.”

Dù nước mắt mờ tầm , tôi vẫn rõ khuôn mặt của .

Mọi cảm tiêu cực trong lòng tôi… dần dần tiêu tan.

Tôi hít một hơi thật sâu:

“Em cũng sẽ tự bảo vệ chính mình.”

“Được.”

Lệ Thừa Ngôn lại ôm tôi lần nữa, giọng khẽ khàng dứt khoát:

“Em muốn gì, đều cho em. Chỉ cần em trở nên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ mình…

em muốn gì, cũng đồng ý.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...