Ai mà chẳng nghĩ thế.
Kiếp trước, rõ ràng chị đã bị Thẩm Dục Tu chết.
Ấy mà sau khi trọng sinh, lại không chút do dự chọn vào nhà họ Thẩm.
Nếu như khi ấy chị từ chối nhận nuôi, biết tận dụng “bàn tay vàng” từ kiếp trước,
Kiếp này chị hoàn toàn có thể sống một cuộc đời tốt hơn rất nhiều.
Mà tôi… cũng thôi.
Nhưng cuối cùng, cả hai chúng tôi vẫn bước lại con đường của kiếp trước,
chỉ khác là lần này — chúng tôi đã hoán đổi con đường cho nhau.
Dù , tôi rất chắc chắn, con đường đời của tôi ở kiếp này…
sẽ càng đi càng nhanh, càng đi càng suôn sẻ.
9
Thứ Sáu.
Kết thúc buổi huấn luyện quân sự, tôi trở về ký túc xá thay một bộ quần áo sạch sẽ, chuẩn bị đi gặp Lệ Thừa Ngôn.
Chị tôi cũng đã thay đồ xong, hai chị em cùng nhau rời khỏi ký túc xá.
Cách đó không xa, hai chiếc siêu xe dừng song song.
Chiếc Bentley kia là của Thẩm Dục Tu,
Còn chiếc Aston Martin bên cạnh, dĩ nhiên là của Lệ Thừa Ngôn.
Vừa thấy chị tôi, Thẩm Dục Tu đã bước xuống xe, bước đến bên này đầy phong thái, lập tức nắm lấy tay chị.
Sau đó quay sang mỉm hòa nhã với tôi:
“Hai chị em tuần này sống có ổn không?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, tài xế của Lệ Thừa Ngôn đã xuống xe.
Anh ta lấy ra một chiếc xe lăn gấp, mở ra thành thạo rồi đỡ Lệ Thừa Ngôn ngồi xuống.
Chị tôi liếc qua vô thức khoác chặt tay Thẩm Dục Tu.
Cũng như tôi có bóng ma tâm lý với Thẩm Dục Tu,
chị tôi… cũng mang nỗi ám ảnh sâu kín với Lệ Thừa Ngôn.
Thẩm Dục Tu thì lại tỏ vẻ bất ngờ lẫn thích thú, cúi đầu bàn tay chị đang siết chặt lấy tay mình, khóe môi âm thầm cong lên một nét .
“Sao , Hy Hy?”
Chị tôi hoàn hồn lại, lập tức nở nụ ngọt ngào với Thẩm Dục Tu:
“Không có gì đâu ạ, chỉ là… em nhớ thôi.”
Ánh mắt Thẩm Dục Tu dịu dàng đến mức nhỏ ra nước,
ta cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán chị:
“Anh cũng nhớ em.”
Lúc này, Lệ Thừa Ngôn đã tới nơi.
Anh ta vừa liền nhận ra chị tôi.
Dù bao nhiêu năm qua môi trường sống của hai chúng tôi khác biệt hoàn toàn, gương mặt cũng không còn giống nhau như xưa,
chỉ cần liếc mắt là đủ nhận ra — chúng tôi là một cặp song sinh.
“Nhiên Nhiên, đây là chị em à?”
Lệ Thừa Ngôn mỉm nhàn nhạt với chị tôi:
“Sao không với sớm hơn?”
Rồi ta chủ đưa tay ra.
Chị tôi hơi do dự, rồi cũng bắt tay với Lệ Thừa Ngôn.
Sau đó, nở một nụ đầy vẻ “tốt bụng”:
“Anh đừng trách em em nhé, nhất định đừng đánh nó đấy.”
Câu này mà bảo là đang bênh tôi thì đúng là giễu cợt trắng trợn.
Ánh mắt Lệ Thừa Ngôn thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, rồi trừng mắt tôi:
“Lệ Nhiên, em đi khắp nơi hoại danh tiếng như thế đấy à? Anh khi nào đánh em?”
“…”
Câu này không phải em . Là chị tôi tự tưởng tượng ra đấy chứ.
Mà đi cũng phải lại…
“Anh quên rồi à? Lần đầu chúng ta gặp nhau, ném thẳng cái bình hoa vào mặt em đấy…”
Khóe mắt Lệ Thừa Ngôn giật nhẹ:
“Im miệng.”
Tôi lập tức ngậm miệng.
Chị tôi “phì” một tiếng bật .
Rõ ràng — khi thấy tôi sống không dễ dàng gì, chị cảm thấy rất vui vẻ.
Liếc tôi bằng ánh mắt vừa thương , vừa đắc ý, chị lại siết chặt cánh tay Thẩm Dục Tu:
“Anh à, chúng ta về nhà thôi.”
Thẩm Dục Tu khẽ gật đầu, thu ánh mắt lạnh như băng từ bàn tay của Lệ Thừa Ngôn về:
“Đi thôi.”
Rồi đưa chị tôi lên xe.
Một cơn lạnh sống lưng đột ngột chạy dọc qua người tôi.
Cảm giác này… tôi quen thuộc lắm rồi.
Sự chiếm hữu của Thẩm Dục Tu lại bắt đầu trỗi dậy.
Chỉ vì…
chị tôi bắt tay với một người đàn ông khác.
Chắc đêm nay, với chị tôi mà …
sẽ không dễ chịu gì đâu.
10
Từ khi trở về nước, tôi vẫn chưa gặp lại phu nhân nhà họ Lệ.
Lần đầu tiên gặp lại sau nhiều năm, bà ta dường như chẳng thay đổi chút nào — bảo dưỡng quá tốt, vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước.
Dù , bao năm nay tôi vẫn luôn giữ liên lạc với bà.
Vì tôi cần phải báo cáo toàn bộ mọi tĩnh của Lệ Thừa Ngôn cho bà ta.
Phu nhân họ Lệ rất hài lòng với biểu hiện của tôi.
Lệ Thừa Ngôn năm nay đã hai mươi lăm tuổi.
Theo lý, sau khi trưởng thành, ta lẽ ra phải tiếp quản toàn bộ tập đoàn.
Thế đến giờ, người nắm toàn quyền vẫn là phu nhân nhà họ Lệ.
Bà ta cũng thật “lên mặt” — ngay trên bàn ăn, lại dám thẳng với Lệ Thừa Ngôn:
“Thừa Ngôn à, bao năm nay con sống ở nước ngoài, chuyện công ty cũng không can thiệp nhiều. Còn dì thì luôn cố gắng điều hành tốt mọi việc. Nhưng suy cho cùng, dì vẫn không phải cổ đông lớn nhất, gì cũng bất tiện.”
Bà ta dừng một chút, rồi tiếp lời với giọng mang đầy vẻ hiền từ:
“Vậy nên… Thừa Ngôn, hay là con chuyển nhượng cổ phần sang tên dì đi. Nếu con không yên tâm, dì có thể dùng tiền mua lại. Dù sao mình cũng là người một nhà. Sau khi ba con mất, dì luôn chăm sóc con như con ruột, lẽ nào con còn không tin dì sao?”
Lệ Thừa Ngôn đặt đũa xuống, giọng không cao không thấp, vừa đúng khiến từng người một quanh bàn phải nín thở.
Phu nhân họ Lệ không chớp mắt , vẫn giữ nguyên nụ hoàn hảo trên mặt.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo thẳng vào bà ta, khẽ nhếch môi :
“Nếu dì thấy bất tiện… từ ngày mai, cháu sẽ chính thức tiếp quản công ty. Sau này, sẽ không phiền dì nữa.”
Phu nhân họ Lệ dường như chẳng hề để lời vào tai, thản nhiên tiếp lời:
“Thừa Ngôn, có vài lời dì vốn không định , vì sợ tổn thương lòng tự trọng của con… vẫn phải rõ.”
Ánh mắt bà ta lạnh dần, dừng lại ở đôi chân của Lệ Thừa Ngôn:
“Đôi chân của con… Ở công ty có không ít người xì xào. Một người tàn tật lãnh đạo Lệ thị, trong mắt người ngoài sẽ khiến uy tín cả tập đoàn bị kéo tụt xuống không phanh.”
Lệ Thừa Ngôn gật đầu, như thể rất đồng với lời phu nhân nhà họ Lệ vừa .
Bà ta nở nụ hài lòng:
“Vậy thì… con cứ mở giá đi…”
“Hay là… dì mở giá trước đi.”
Lệ Thừa Ngôn đặt cả hai tay lên tay vịn xe lăn, chậm rãi :
“Cổ phần của dì, tôi mua.”
Phu nhân họ Lệ vẫn , nhã nhặn mà đầy ngạo mạn:
“Xem ra con vẫn chưa hiểu ý dì…”
“Tôi hiểu.”
Giọng của Lệ Thừa Ngôn trầm tĩnh, từng chữ nặng như đá tảng.
Anh từ từ đứng dậy.
Trong ánh mắt chấn tột độ của phu nhân họ Lệ, từng bước, từng bước một tiến lại gần bà.
“Giờ thì… tôi có thể tiếp quản công ty rồi chứ?”
Đôi mắt bà ta trợn to, ánh như bị đóng đinh chặt vào khuôn mặt .
Một lúc lâu, thật lâu sau, bà ta mới thốt lên:
“Sao… sao con có thể đứng dậy?!”
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì, phu nhân họ Lệ bỗng dưng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt căm phẫn tôi chằm chằm:
“Lệ Nhiên! Mày… mày phản bội tao?!”
Tôi nhún vai vô tội, giọng nhẹ tênh:
“Dì suốt ngày đe dọa tôi, còn bảo tôi phải tuẫn táng cùng ấy. Dì nghĩ tôi sẽ trung thành với dì sao?”
Phu nhân họ Lệ tức giận đến đỏ bừng mặt, lao về phía tôi như muốn xé xác.
Nhưng ngay giây sau — bà ta bị Lệ Thừa Ngôn bóp chặt cổ họng.
So với vẻ điềm nhiên, lạnh nhạt của Lệ Thừa Ngôn,
khuôn mặt phu nhân họ Lệ nhanh chóng đỏ như cà chua chín, đầy giãy giụa.
Mọi vẻ cao quý, thanh nhã thường ngày đều tan biến trong nháy mắt.
“Thả tôi ra!”
Lệ Thừa Ngôn nới tay, phu nhân họ Lệ liền mềm nhũn cả người, ngã sầm xuống đất.
Anh đứng từ trên cao, cúi đầu bà ta, khẽ bật :
“Dì à, tôi biết dì còn rất nhiều điều muốn … tiếc là, không phải bây giờ. Muốn gì, để dành cho cảnh sát đi.”
Mười năm qua dù Lệ Thừa Ngôn sống ở nước ngoài,
không hề rảnh rỗi.
Bạn thấy sao?