6
Trước mắt tôi như hiện ra những thanh kim loại màu vàng óng — chính là chiếc lồng mà Thẩm Dục Tu từng dùng để giam cầm tôi.
Cổ tôi như bị siết lại, hơi thở trở nên khó khăn đến mức nghẹt thở.
Tôi quỳ dưới chân ta, trong tư thế nhục nhã nhất, với vẻ mặt tuyệt vọng và yếu đuối nhất, nước mắt giàn giụa, van xin trong đau đớn:
“Anh ơi… xin , buông tha cho em… em xin … xin đấy…”
Tôi thậm chí còn cúi đầu lạy ta.
Thẩm Dục Tu ngồi xổm xuống trước mặt tôi, bàn tay lạnh như băng từ từ nâng cằm tôi lên:
“Không đâu, Nhiên Nhiên. Nếu thả em ra, lỡ như em bỏ trốn… biết đi đâu để tìm lại em đây?”
“Nhiên Nhiên, em biết mà, không thể sống thiếu em.”
…
Đó đều là những chuyện của kiếp trước.
Đúng — kiếp trước.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm gật đầu:
“Vâng, em là Lệ Nhiên.”
Thẩm Dục Tu khẽ, như đã hiểu ra tất cả:
“Thảo nào.”
“Thảo nào Hy Hy cứ nhất quyết đòi ở ký túc xá. Thì ra là biết em mình từ nước ngoài trở về, muốn đoàn tụ với em cho trọn vẹn.”
Anh ta quay lại chị tôi, khẽ :
“Nhiên Nhiên này, cho em ở ký túc xá vài ngày cũng . Mấy hôm nữa, sẽ đến đón em.”
Sắc mặt căng cứng của chị tôi rốt cuộc cũng dịu lại đôi chút, khẽ gật đầu:
“Vâng… cảm ơn .”
Thẩm Dục Tu nhẹ nhàng xoa đầu chị tôi:
“Với , không cần phải cảm ơn.”
Anh ta cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán chị, rồi lại dịu dàng vuốt ve má chị.
Sau đó quay sang gật đầu với tôi một cách đầy lịch thiệp, rồi rời khỏi phòng.
Chị tôi như mất hết sức lực, đôi chân mềm nhũn ngồi bệt xuống mép giường.
Tôi bước đến gần, thấy rõ sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc của chị.
“Chị à, sao thế? Sao chị lại sợ trai như ? Anh ấy đối xử với chị không tốt à?”
Chị tôi giống như một con robot sắp hết pin đột nhiên tiếp điện.
Ngẩng đầu tôi, rồi bất chợt bật .
“Lệ Nhiên… thật ra kiếp trước em cũng chẳng sung sướng gì đúng không?”
“Thẩm Dục Tu là một tên biến thái… một con quỷ. Hắn sao có thể buông tha cho em ?”
“Tất cả đều là giả! Mọi thứ đều là giả! Chị đã bị cái vẻ ngoài yên ổn do em dựng lên đánh lừa.”
“Kiếp trước của em… cũng là một địa ngục trần gian, đúng không?”
Chị càng càng , tiếng đầy vẻ điên dại:
“Giờ thì chị thấy cân bằng hơn nhiều rồi… thật đấy.”
Từng cơn ớn lạnh âm ỉ dâng lên trong lòng tôi.
Chị cảm thấy “cân bằng”…
Vì chị biết tôi cũng từng bị Thẩm Dục Tu tra tấn đến mức không còn là người;
Biết người nhà họ Thẩm đã với ta:
“Chỉ cần trở thành thiên tài y học, con muốn gì cũng . Con bé em kia? Cho con đấy, muốn chơi thế nào cũng .”
Biết tôi từng bị nhốt trong chiếc lồng kim loại suốt nửa năm trời, sống không bằng một con chó…
Thì ra, chị tôi có thể chấp nhận cuộc sống bất hạnh của mình,
Với một điều kiện duy nhất:
Tôi cũng phải khổ như chị.
7
Bên tai, giọng chị vẫn vang lên không ngừng:
“Nhưng sắp thôi, những ngày như sẽ kết thúc. Chỉ cần chị trở thành thiên tài y học, cả nhà họ Thẩm sẽ phải nghe lời chị. Đến lúc đó… chính chị sẽ là người hành hạ bọn họ.”
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một chút ác ý, liền lên tiếng cắt ngang giấc mộng đẹp của chị:
“Chị đang gì thế? Không hiểu sao lần này gặp lại chị, em thấy tinh thần chị có vẻ… không ổn lắm.”
Chị giật mình tỉnh khỏi cơn mơ, lạnh tôi:
“Đây không phải là mơ. Rồi sẽ đến lúc những lời chị trở thành sự thật.”
Bỗng như sực nhớ ra điều gì, chị chăm tôi chằm chằm, hỏi:
“Tại sao em cũng học y? Chẳng lẽ… em cũng—”
Cũng trọng sinh sao?
Kỳ thực, cho chị biết cũng chẳng sao cả.
Dù sao thì từ khoảnh khắc chị chọn nhà họ Thẩm, mọi thứ trong kiếp này đã hoàn toàn thay đổi.
Dù chị có tiếp tục điên loạn, cố vùng vẫy, cũng chẳng thể xoay chuyển gì nữa.
Nhưng tôi sẽ không cho chị biết tôi cũng đã trọng sinh.
Cứ để chị tưởng rằng chỉ mình chị cầm trong tay kịch bản của kiếp trước,
Cứ chờ ngày chị dương dương tự đắc, đợi thời khắc “nghịch tập” rực rỡ ấy đến…
Để rồi,
càng hy vọng bao nhiêu — thất vọng sẽ càng thảm bại bấy nhiêu.
Tôi muốn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của chị — xem như là chút đền bù cho việc kiếp trước chị đã chết tôi.
Kiếp trước, chính cái chết của tôi mới giúp tôi thoát khỏi địa ngục.
Nhưng tôi sẽ không vì thế mà biết ơn chị.
Tôi hận chị, và càng hận Thẩm Dục Tu hơn.
Dù , kiếp này, tôi chỉ muốn sống tốt cuộc đời của mình.
Sống như một con người bình thường, không bị xích lại, không bị giam cầm.
Tôi giả vờ không hiểu lời chị, còn chị bị thần kinh.
Chị lại chẳng hề để tâm, chỉ nhếch môi :
“Dù gì đi nữa, kiếp này Thẩm Dục Tu chị. Kiếp trước là do chính tay ta chết chị, thì kiếp này, tại sao chị lại không biến ta thành công cụ người của mình chứ?”
“Lệ Nhiên, dù em biết chuyện gì đi nữa, thì tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Bằng không, chị sẽ để Thẩm Dục Tu em.”
“Anh ta biến thái, đúng. Nhưng ta chị đến điên cuồng. Chỉ cần chị mở miệng, ta nhất định sẽ nghe lời.”
Tôi muốn cho chị biết — Thẩm Dục Tu là một con quỷ.
Nhưng chị cũng chẳng khác gì hắn.
Cuối cùng, tôi chỉ khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nhạt:
“Chị à… bệnh của chị nặng lắm rồi đấy.”
8
Chị tôi mỗi tối đều phải gọi điện báo cáo hình cho Thẩm Dục Tu.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi cũng vang lên một tiếng thông báo — tin nhắn WeChat của Lệ Thừa Ngôn.
Anh trai:
【Vào đại học là mất tích luôn à? Không biết gọi cho một cuộc điện thoại?】
Chỉ là mấy dòng chữ, tôi vẫn đọc ra cái giọng tsundere chết tiệt đầy kiêu ngạo của ta.
Tôi nhắn lại:
【Anh đang ở căn hộ gần trường rồi còn gì, không yên tâm thì đến mà xem. Gọi điện gì? Nói rằng “ ơi em ổn lắm, đừng lo”?】
Anh trai:
【Anh có cần phải lo cho một đứa đã mười tám tuổi không? Em đi học đại học chứ có phải sang Myanmar đâu.】
“…”
Vừa mới mấy hôm trước còn gọi tôi là “bé tám tuổi” cơ mà. Giờ lại đổi thành “người trưởng thành mười tám tuổi” rồi.
Lệ Thừa Ngôn lại gửi tin đến.
Anh trai:
【Thứ Sáu đến đón em. Con mụ đó gọi chúng ta về ăn cơm, vở kịch vẫn phải diễn tiếp.】
Tôi gõ nhanh:
【Biết rồi.】
Anh trai:
【Chúc ngủ ngon.】
Mới hơn bảy giờ, ngủ cái đầu .
Ngoài sân trường vẫn đang rất náo nhiệt — là mùa quân sự đầu khóa, dưới sân có không ít người đang biểu diễn tài nghệ, âm nhạc, ánh đèn, tiếng vỗ tay cứ rộn ràng vang lên…
Nhưng tôi thật sự quá mệt, nên quyết định về ký túc xá nghỉ ngơi.
Chị về sớm như , là vì phải gọi điện báo cáo cho Thẩm Dục Tu — mà lại không muốn bị người khác nghe thấy.
Tiếc là tôi nghe thấy rồi.
“Anh ơi, em thật sự không có thích ai cả. Em muốn ở ký túc xá… chỉ vì muốn ở gần em thôi.”
“Em… em thích , em chỉ thích một mình thôi.”
Câu này…
Kiếp trước, Thẩm Dục Tu cũng từng ép tôi phải biết bao nhiêu lần.
Người nhà hắn chỉ coi hắn là công cụ để mưu cầu danh vọng, chưa từng thật lòng thương hắn dù chỉ một lần.
Một kẻ khát đến tuyệt vọng… sẽ biến thành như đấy.
Nhưng… điều đó không thể là lý do để hắn tra tấn người khác.
Nếu vì thiếu thương mà đau khổ đến …
thì chết đi cho rồi.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Chị tôi bị giật mình một cái, quay đầu lại thấy là tôi thì vội vàng kéo tôi vào:
“Anh ơi, xem đi, em em cũng về rồi này! Nó cũng muốn tâm sự với em nhiều lắm!”
Thẩm Dục Tu chỉ liếc tôi một cái qua màn hình, rồi lạnh nhạt lời tạm biệt với chị.
Cuộc gọi video vừa tắt, vẻ mặt chị tôi lập tức hiện lên sự ghê tởm và chán ghét.
Chị quay đầu lại bắt gặp ánh mắt tôi đang mình, lập tức trừng mắt một cách hung dữ:
“Mày cái gì? Tao cảnh cáo mày, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, chuyện không nên thì ngậm miệng lại. Nếu mày dám giở trò gì, cuối cùng người chịu thiệt sẽ là mày đấy. Kiếp này, người Thẩm Dục Tu là tao!”
Tôi khẽ nhếch môi, giễu cợt:
“Chị à, chị suốt ngày kiếp trước kiếp này, một mình em nghe thì không sao. Nhưng nếu có người khác nghe , chắc chắn sẽ chị mắc bệnh thần kinh đấy.”
“Với cả… em thấy chị hình như rất ghét ‘ trai’ chị, mà cứ treo câu ‘ ấy chỉ mình em’ trên miệng suốt. Chị không phải mắc hội chứng Stockholm đấy chứ?”
“Tao không có! Tao…”
Chị hạ giọng, lí nhí như tự nhủ:
“Tao chỉ là… rất ghét hắn.”
Chị lại ngẩng đầu tôi:
“Chứ mày không ghét Lệ Thừa Ngôn à?”
“Chị đang em hả?”
Tôi lắc đầu, bình thản đáp:
“Không ghét. Anh em đối xử với em rất tốt.”
Chị bật đầy châm chọc:
“Thôi đi, đừng cố tỏ ra mạnh miệng nữa. Cái tên què đó mà tốt với ai? Thẩm Dục Tu là kẻ biến thái, còn cái tên què kia thì chắc là loại tốt đẹp gì sao? Biết thế lúc đầu tao nên từ chối để bọn họ nhận nuôi!”
“…”
Bạn thấy sao?