Em Gái Muốn Trao [...] – Chương 7

13

 

“Trên đời này thật sự có chuyện sống lại?” Đây là câu đầu tiên Thôi Lượng hỏi sau khi mở miệng.

 

Tôi đờ đẫn hắn, hơi hé miệng, lại không thốt lên lời.

 

“Chu Trần Tử, tôi đang hỏi đấy!”

 

Tôi hoảng sợ gật đầu.

 

Ánh mắt Thôi Lượng chợt sáng quắc, hắn tôi chằm chằm, sau đó bật , “Bảo sao tôi lại nằm mơ, mơ thấy người tôi cưỡng hiếp chính là , không ngờ lại là sự thật.”

 

Mới một giây trước hắn còn vô cùng dịu dàng, ngay giây tiếp theo khuôn mặt đã lạnh lùng cực điểm, không biết từ nơi nào rút ra một con dao sắc bén, “Hai tên khốn này, một đứa lừa tôi hai mươi vạn không chịu trả, kẻ còn lại dám báo cảnh sát bắt tôi, đều phải chết!”

 

Tôi sợ hãi quỳ sụp xuống, “Tôi xin ! Không đáng đâu!”

 

Thôi Lượng nghi hoặc tôi, “Tên khốn này kiếp trước đã đánh chết , bây giờ lại cầu xin cho hắn?”

 

Đúng là tôi rất muốn Trương Thịnh phải chết, tôi lại càng sợ sau khi Thôi Lượng bọn họ xong, kế tiếp sẽ là tôi!

 

Đương nhiên, tôi không thể ra những lời này.

 

“Tội cưỡng gian đã bị từ ba đến mười năm tù, lại thêm cố ý người, tối thiểu cũng là mười năm. Vì hai người kia mà chấp nhận mọt gông, như thật sự đáng giá sao?!

 

Đời trước tôi bị bọn họ thê thảm như , tôi cũng rất muốn bọn họ không chết yên ổn, nếu vì hai người bọn họ mà phải trả một cái giá thật đắt, tôi thà không !

 

Hơn nữa hôm nay đã cứu tôi, tôi sẽ chứng cho , thẩm phán nhất định sẽ xem xét mà giảm án cho . Nhưng nếu bây giờ dao của đâm xuống, cuộc đời coi như hoàn toàn bị hủy hoại từ đây!

 

Tốt nhất là cũng đánh ngất tôi, sau đó rời đi, hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng thấy !”

 

Thôi Lượng tôi chăm , “Không ngờ còn có thể suy nghĩ cẩn thận như . Nhưng tôi thì không! Cuộc đời cũng chỉ có mấy chục năm thôi, đằng nào tôi cũng phải đi tù, chẳng lẽ còn sợ phải ngồi nhiều thêm vài năm sao? Nhưng hai tên khốn kiếp này tôi không xu dính túi, còn phải chạy đông trốn tây, hôm nay tôi không chém chết bọn chúng, tôi không còn xứng với họ Thôi!”

 

Hai mắt hàm chứa lệ khí ghê rợn, hắn cúi xuống hai kẻ đang nằm trên mặt đất, dường như đang xem xét nên xử lý ai trước.

 

Tôi vừa quỳ vừa bò tới giữ chặt tay hắn, “Tôi xin , đừng sai càng thêm sai nữa! Quay đầu là bờ!”

 

Thôi Lượng không kiên nhẫn hất tôi ra, bởi vì tôi bám quá chặt, hắn không hất ra nổi, không khỏi giận dữ, “Cút ngay!”

 

Thời điểm hắn trợn mắt lộ ra biểu sát với tôi, phía sau hắn, Trương Thịnh lảo đảo đứng dậy, nhặt cây gậy sắt bị Thôi Lượng ném xuống đất lên.

 

Thấy vẻ mặt tôi thay đổi, Thôi Lượng cảnh giác xoay người, vừa lúc thấy Trương Thịnh mặt mày hung ác, giơ cao gậy sắt trong tay.

 

“Fuck!” Thôi Lượng hung hăng lao tới ôm chặt thắt lưng Trương Thịnh, mà Trương Thịnh cũng đã dùng toàn lực nện gậy sắt xuống đầu Thôi Lượng, hắn không khỏi kêu thảm một tiếng.

 

Sau một chiêu này, hai người bọn họ như dính chặt vào nhau, không thể đậy.

 

Tôi run như cầy sấy, rồi lâu sau run rẩy bò qua, lúc này mới phát hiện, con dao trong tay Thôi Lượng đã đâm sâu vào bụng Trương Thịnh.

 

Bọn họ đã đồng thời chết ngất đi.

 

14

 

May mà cha mẹ vẫn chưa tỉnh, nếu không chỉ sợ sẽ nhất định ngăn cản tôi báo cảnh sát.

 

Ba người bọn họ đều bị phán án tù.

 

Em và Trương Thịnh bị khép tội cố ý giam giữ trái phép, còn Thôi Lượng, ngoài tội cưỡng gian, còn có cả tội cố ý người.

 

Tôi từng đến thăm Chu Ngọc Lan một lần, ta nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi, “Có phải mày đã sớm biết Thôi Lượng trốn trong phòng mày không?”

 

Tôi chỉ , không trả lời ta.

 

Hôm ấy, trong bữa tiệc đính hôn của em và Trương Thịnh, đúng là tôi đã thấy bóng lưng Thôi Lượng thoáng qua trong thang máy.

 

Tin tức bọn họ đính hôn quá mức nổi bật, khắp trấn không ai không biết đôi vợ chồng chưa cưới này, Thôi Lượng muốn tìm tới cửa lại càng dễ dàng.

 

Nhưng tôi thật sự không ngờ hắn sẽ trốn trong phòng tôi.

 

Khi tôi trở về phòng đã sắc bén nhận ra đồ vật trong phòng bị thay đổi vị trí, lúc ấy tôi đã yên lặng liếc gầm giường một chút.

 

Nếu không phải vì , sao tôi dám mở cửa cho ta và Trương Thịnh.

 

Đây chẳng qua chỉ là một ván cược.

 

Tôi cũng vì bất đắc dĩ mới phải như .

 

May mắn, tôi không cược thua.

 

Ngay từ lần đầu tiên gặp lại Trương Thịnh, tôi đã nghi ngờ hắn vẫn nhớ rõ tôi.

 

Hơn nữa, với những hành bất thường so với kiếp trước của hắn, ví dụ như vội vàng cầu hôn, khiến cho tôi không dám to gan phỏng đoán, chỉ có thể tìm cách chừa lại đường lui cho mình.

 

Em vẫn còn âm độc đe dọa, chờ Trương Thịnh ra tù, nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho tôi.

 

Tôi không quan tâm lắm.

 

Tôi đã thi đỗ Thanh đại, mục tiêu tiếp theo chính là du học nước ngoài.

 

Chờ tới khi Trương Thịnh tự do, tôi đã sớm biến mất khỏi cuộc đời của hắn.

 

Như , cả đời này hắn sẽ không tìm tôi nữa, tôi cũng trở thành cơn ác mộng cả đời hắn.

Còn cha mẹ, bọn họ vô cùng căm hận tôi vì đã đưa con ngoan của họ vào tù, điều này không khác gì một vết nhơ trong cuộc đời của họ.

 

Sau khi biết tôi muốn báo danh ở Thanh đại, bọn họ kiên quyết ngăn cản không cho tôi đi.

 

Tôi cũng không để ý bọn họ.

 

Dù sao tôi đã kiếm đủ tiền, lâu nay thêm và đầu tư, học phí và tiền sinh hoạt của tôi coi như không cần lo lắng nữa.

 

Tôi cũng không quá lưu luyến gia đình này.

 

Công ơn nuôi dưỡng, đời trước tôi đã trả đủ rồi.

 

Đời này, rốt cuộc tôi cũng có thể rời xa những người đó, bắt đầu cuộc đời mà chính mình hằng khao khát.

 

HOÀN

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...