Em Gái Muốn Trao [...] – Chương 6

11

 

Ba tháng sau, tới ngày đính hôn, bọn họ tổ chức tiệc ở quê của Trương Thịnh và nhà chúng tôi.

 

Ngày thi đại học ngày càng tới gần, tôi từ chối đề nghị của cha mẹ muốn tôi giúp xử lý việc vặt trong tiệc đính hôn của em , cũng không thể không đến.

 

Tôi thật sự không muốn thấy Trương Thịnh.

 

Trong bữa tiệc đính hôn, em mặc lễ phục truyền thống dịu dàng, Trương Thịnh vận Tây trang lịch thiệp, khi bọn họ xuất hiện, tôi thoáng chút hoảng hốt, giống như thấy bản thân của kiếp trước.

 

Nhưng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đôi mắt em lại càng toát lên sự thâm độc oán hận.

 

Tôi lập tức có suy đoán trong lòng, xem ra em này đã bắt đầu lĩnh giáo “ưu điểm” của Trương Thịnh rồi?

 

Tôi cẩn thận quan sát ta, bộ trang phục hôm nay ta mặc tương đối bảo thủ, như mới có thể che giấu tất cả vết thương trên người.

 

Cô ta bước đi ra sao, nghi thức hoàn thành thế nào, tất cả đều phải dùng ánh mắt xin chỉ thị của Trương Thịnh, như là sợ hãi bản thân phạm phải sai lầm.

 

Dáng vẻ cẩn thận hèn mọn này, tôi quen thuộc đến không thể quen hơn, bởi vì cuộc sống của tôi kiếp trước chính là như .

 

Lòng tôi trăm mối ngổn ngang.

 

Trong sự hả hê báo thâm thù, lại xen lẫn một chút bi ai của thỏ chết cáo xót.

 

Ánh mắt tôi hơi tối xuống.

 

Em à, tất cả những thứ, chính là sống lại cũng muốn tranh giành cướp đoạt sao?

 

Bây giờ vừa lòng rồi chứ?

 

Rất nhanh sau đó là đến mục tân nhân đi chúc rượu mọi người, linh đình náo nhiệt.

 

“Em vợ, tân gia của và Lan Lan đã trang trí xong rồi, nếu em có dịp tới H thị, nhất định phải qua khách đấy nhé.” Trương Thịnh mỉm , chủ mỉm với tôi.

 

Em bị hắn nắm tay, cảm thấy ta có chút mất tự nhiên, Trương Thịnh nghiêng đầu ta, “Lan Lan, em có đúng không?”

 

Thân thể ta hơi cứng lại, có lẽ là không thể miễn cưỡng nở nụ nữa, khóe miệng ta cong lên còn khó coi hơn cả khóc.

 

Tôi ngoan ngoãn “Được” một tiếng, bắt đầu mắt mũi mũi tim ngồi xuống.

 

Tối hôm ấy, Trương Thịnh ở lại nhà tôi khách, cha mẹ vô cùng nhiệt chu đáo khoản đãi hắn, cũng không cho tôi về phòng trọ.

 

Tôi không muốn, “Bọn họ ở lại, vì sao con cũng phải ở đây?”

 

“Lan Lan nếu mày đi, người ta sẽ cảm thấy gia đình chúng ta không hòa thuận. Đêm nay mày không về phòng trọ, nếu không tao sẽ đánh gãy chân mày!”

 

“Là Chu Ngọc Lan với mẹ như .”

 

“Đúng, con bé đúng là hiểu chuyện.”

 

Trong mắt tôi thoáng nhận quang mang, dự cảm đêm nay nhất định là một đêm náo nhiệt.

 

12

 

“Cốc cốc cốc!” Có người gõ cửa phòng tôi.

 

“Ai ? Tôi đã ngủ rồi.”

 

“Là tôi.” Tiếng của em vang ở bên ngoài.

 

Tôi vẫn không hề nhúc nhích, “Có chuyện gì ? Nếu không thì đến mai rồi .”

 

“Chị mở cửa đi, tôi có chuyện muốn với chị.” Thanh âm của ta lộ ra một tia lo lắng.

 

Tôi do dự một lúc, quyết định mở ra cửa phòng, không ngờ lại thấy cả Trương Thịnh phía sau.

 

Vừa thấy cửa mở, em lập tức chặn cửa như sợ tôi sẽ đóng lại.

 

Trương Thịnh đứng ở một bên mặt mang ý , hai tay nhét trong túi quần, nhàn nhã đi vào phòng tôi.

 

Hắn quanh đánh giá phòng tôi một lượt, em lại đứng ở cửa trừng mắt tôi, trong mắt đều là căm hận.

 

“Đóng cửa, vào đi.” Trương Thịnh lạnh lùng mở miệng.

 

“Vâng.” Em cung kính dạ vâng, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, vào phòng cũng chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên không dám tôi.

 

Tôi hơi nheo mắt, xem ra em đã bị Trương Thịnh dạy dỗ đến nhu thuận phục tùng luôn rồi.

 

Trương Thịnh bình thản ung dung ngồi xuống giường tôi, còn phẩy phẩy ga giường, sau đó yên lặng tôi, như như không.

 

Tôi nghe thấy thanh âm trầm thấp của ác ma chậm rãi vang lên bên tai, “A Tử, vì sao trở lại lại không tới tìm ?”

 

Cho dù đã sớm có dự đoán trong lòng, tôi vẫn bị những lời này cho cả kinh, không dám đậy.

 

“Anh đang , tôi nghe không hiểu.” Trái tim đang đập như đánh trống, tôi vẫn cố gắng trấn định tâm .

 

“Vậy sao?” Trương Thịnh khẽ.

 

“Chu Trần Tử, chị đừng đóng kịch nữa, Trương Thịnh cũng sống lại!” Em đứng bên cạnh hung tợn xen vào, ngữ khí cực kỳ không cam lòng.

 

Tôi mở lớn hai mắt, liên tục lùi lại, hoảng sợ Trương Thịnh. Nụ châm chọc của hắn đắc ý như thể đã hiểu rõ tất cả, chỉ đáng tiếc ý lại không chạm đến đáy mắt.

 

“Cho nên cố ý? Cố ý chờ Chu Ngọc Lan bị Thôi Lượng ức hiếp, chỉ vì dụ tôi xuất hiện?”

 

Trương Thịnh còn chưa lên tiếng, em đã phát điên, “Chu Trần Tử, quả nhiên chị đều đã biết trước!”

 

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, tận lực đè ép thanh âm, bởi vì đang tức giận đến tột độ, thậm chí thân thể ta còn run rẩy.

 

“Chị cố ý cho Thôi Lượng tôi đang ở đâu đúng không? Đời trước chị bị Thôi Lượng cưỡng gian đúng không?! Chị cố ý không với tôi, sau đó để Thôi Lượng tới tìm tôi để xâm phạm tôi! Chu Trần Tử, đồ khốn, đồ độc ác! Tôi muốn chị!” Cô ta nhào lên muốn đánh thẳng vào mặt tôi.

 

Khuôn mặt Trương Thịnh nhuốm một tầng băng hàn, từ sau lưng túm tóc ta, ta lập tức bật ra một tiếng kêu đau đớn.

 

“Lan Lan, từ khi nào, nơi này đến lượt tùy ý loạn?” Trương Thịnh âm trầm .

 

Thanh âm của hắn vừa cất lên, em lập tức run rẩy thu tay lại, mặc dù ánh mắt vẫn âm độc y như cũ.

 

Tôi bị ta hung hăng lao vào đến mức lảo đảo lùi lại, xương cốt đau nhức, thấy dáng vẻ này của ta, tôi không khỏi tức giận bật .

 

“Chu Ngọc Lan, còn có mặt mũi những lời này? Đời trước tôi bị cưỡng gian, sao không ? Chính bán sắc lừa tiền người ta, sau đó lại không chịu trả! Oan có đầu nợ có chủ, bây giờ còn dám tôi để Thôi Lượng tới tìm ?! Tiền là thiếu, bây giờ một đồng cũng không trả lại, Thôi Lượng không tìm thì tìm ai?!

 

Đời này không phải chủ muốn báo danh học Hạ Đại sao? Bây giờ mọi chuyện như ý rồi, thể nghiệm đầy đủ cuộc sống kiếp trước của tôi, vẫn quay lại trách tôi?!

 

Cô có biết như gọi là gì không? Trời ác thì có thể sống, người bậy lại không thể sống! Vội vàng lăn vào vũng bùn nhảy vào hố lửa, những lời này là để dành cho đấy, đáng đời!”

 

Tôi hừ lạnh vào mặt ta, ta tức giận tới không lên lời, ngón tay run rẩy chỉ về phía tôi, một từ cũng không thốt ra .

 

Tôi trừng mắt sang Trương Thịnh, “Trương Thịnh, đúng là tàn độc! Nhất định đã thấy tin nhắn của tôi trong điện thoại của Chu Ngọc Lan, biết ta có thể sẽ gặp nguy hiểm, vẫn còn để mặc cho Thôi Lượng cưỡng hiếp ta? Chỉ vì dụ tôi xuất hiện? Đừng chọc tôi , bằng vào thủ đoạn của , chẳng lẽ thật sự phải đến nước đấy sao?!”

 

Trương Thịnh khẽ, “Ai bảo em không ngoan ngoãn tới tìm ?”

 

Đột nhiên trong mắt Trương Thịnh lộ ra vẻ ngoan độc, hắn túm lấy tóc tôi, để lộ ra răng nanh, “A Tử, tìm em thật vất vả! Anh còn tưởng đời này chúng ta tiếp tục ở bên nhau, sẽ không đánh chết em nữa, sẵn cẩn thận che chở cho em. Ai ngờ —”

 

Đôi mắt hắn lóe qua hung quang, “Anh thâm chờ em như , em lại chỉ muốn rời khỏi ?! Thế nào, chẳng lẽ chưa đủ tốt với em sao?!”

 

Tôi cắn chặt răng, cố gắng không để bản thân phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

 

“Anh tốt với tôi? Đánh chết tôi rồi vẫn còn dám tốt với tôi? Anh không cần mặt mũi, tôi cần! Trương Thịnh, đời này tôi đã quyết tâm tránh xa khỏi thì nhất định sẽ , cho dù phải chết đi cũng sẽ không để tiếp tục khống chế tôi nữa!”

 

Nói xong, tôi rút ra bình xịt hơi cay trước đây vốn mua để phòng Thôi Lượng, trực tiếp giơ lên xịt mạnh vào mặt Trương Thịnh.

 

Trương Thịnh bị bất ngờ không kịp né tránh, đau đớn che lại hai mắt kêu .

 

Tôi quyết định rất nhanh, muốn giật cửa chạy ra ngoài.

 

“Giữ ta lại!” Trương Thịnh gào rống.

 

Em nhận lệnh của Trương Thịnh, lập tức xông tới giữ chặt tôi lại, “Con khốn, còn muốn chạy, không có cửa đâu! Vốn Trương Thịnh muốn tìm mày, mày ngoan ngoãn trở về vợ hắn, tiếp tục học đại học của mày đi!”

 

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ đều là oán hận nguyền rủa.

 

“Hóa ra còn muốn đổi trở lại!” Tôi tức giận cùng cực, hai mắt cũng trở nên đỏ sậm.

 

“Cha! Mẹ!” Tôi kêu lớn, hi vọng có thể đánh thức cha mẹ. 

 

Động tĩnh lớn như , vì sao họ vẫn có thể ngủ ?!

 

“Vô ích, tao đã bỏ thuốc ngủ cho họ rồi, mày có kêu rách cổ họng họ cũng không tỉnh đâu!” Em phía sau nhe răng .

 

“Chu Ngọc Lan, mày đúng là súc sinh!” Tôi cố sức vùng vẫy, chỉ cảm thấy tuyệt vọng đang bao phủ lấy bản thân mình.

 

Đúng lúc này, “Rầm!” một tiếng, âm thanh nặng nề lạ lẫm vang lên.

 

Không chờ tôi kịp phản ứng lại, lại một tiếng “Rầm!”, em đang giữ chặt tôi đột nhiên buông lỏng hai tay, mềm nhũn ngã xuống.

 

Tôi trợn tròn hai mắt, quay phắt người lại, đập vào mắt chính là Thôi Lượng vẻ mặt hung thần ác sát đang cầm gậy sắt trong tay.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...