7
Ước chừng qua khai giảng một tháng, em báo tin vui về nhà.
Cô ta cố ý lựa chọn thời điểm tôi có mặt, vui vẻ gọi video cho mẹ, lớn tiếng khoe khoang ta đã có người , trai còn là phú nhị đại.
Tôi biết ta cố ý cho tôi nghe, phú nhị đại kia tám chín phần mười chính là Trương Thịnh.
Không hổ là em tôi, tốc độ giăng lưới bắt Trương Thịnh quả thật kinh người.
Khóe miệng tôi không khỏi nhếch lên.
Chúc mừng em , đại công cáo thành.
Thật ra tôi cũng tương đối hiếu kì, đời này không có chuyện của Thôi Lượng, ta dùng cách nào mà bám vào cây đại thụ này?
Mà nhắc tới Thôi Lượng, lúc này đã qua thời điểm xảy ra sự kiện cưỡng hiếp đời trước, lòng tôi thoáng chút thả lỏng.
Nhưng để tránh vạn nhất, tôi vẫn mua một bình xịt cay và một con dao găm mang theo bên người.
Dự cảm của tôi không sai chút nào, khoảng một tuần sau, Thôi Lượng hung thần ác sát xông vào McDonald’s giữ chặt tay tôi, “Em đâu?!”
Trái tim tôi hẫng một nhịp, không ngờ tôi đã nhắc ta Thôi Lượng sẽ trả thù, ta lại vẫn không chịu trả tiền cho hắn.
Tôi cố gắng giãy dụa muốn rút tay ra, “Chu Ngọc Lan đến H thị học rồi, không biết sao?! Đại học đã khai giảng hơn một tháng rồi!”
“Cô ta lừa tiền của ông đây, không cho chạm cũng không cho ngủ, bây giờ còn dám chạy mất, phương thức liên lạc cũng block hết, mau bảo ta trả tiền cho ông đây!”
“Cô ta không với chúng tôi không hợp nhau, bình thường không chuyện sao?! Tôi không có số điện thoại của ta, đi tìm cha mẹ tôi mà hỏi!”
“Đừng hòng gạt ông đây! Em ta không có tiền thì có thể tìm , cha đã cho mười vạn!”
Tôi nghẹn một cục tức trong cổ họng, nhất thời sầm mặt.
Ả đàn bà độc ác này, dù là kiếp trước hay kiếp này, vẫn luôn âm mưu tôi!
Tôi âm thầm suy tính, cố gắng rơi xuống mấy giọt nước mắt, “Cô ta thật sự với như sao? Đúng là quá đáng, trong nhà tôi vốn không có chuyện này, ngược lại cha tôi mỗi tháng cho ta một vạn, tôi chỉ có một nghìn, đồ dùng của ta toàn là hàng hiệu, còn tôi phải vất vả đến đây thêm để kiếm tiền tiêu vặt. Tự xem ai thật, dối?”
Thôi Lượng đánh giá dáng vẻ nghèo nàn của tôi một hồi, sắc mặt hơi hòa hoãn, tôi lại bắt đầu đẩy lửa trở về phía kẻ họa, “Huống hồ, nghe ta đã có một trai giàu có, vừa mới mua xe cho ta, sao có thể không có tiền ?”
“Cái gì?!” Hai mắt Thôi Lượng như muốn phun ra lửa, “Mới đây mà ta đã có trai mới rồi?!”
“Đúng .” Tôi vô tội gật đầu, “Cô ta chưa bao giờ thiếu trai.”
Lời này chính là sự thật, trai của em tốt kia giống như sản xuất hàng loạt, dùng xong liền đổi người khác.
“Con khốn đó!” Thôi Lượng như muốn ăn thịt người, túm áo tôi, quát lớn, “Cô ta ở khu ký túc xá nào?!!!”
Một bàn tay tôi lén lút chuyển dịch đến vị trí dao găm giấu trong người, ngoài mặt vẫn bộ cầu xin tha thứ, “Đại ca, đừng đừng đừng, tôi ! Phòng 302 tòa Thiều Hoa khu Long Trì của Hạ Đại!”
Thôi Lượng mang theo âm lãnh tàn độc rời đi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ cân nhắc một chút, sau đó quyết định lấy điện thoại “ân cần quan tâm” gửi cho em một tin nhắn, [Thôi Lượng tìm tôi đòi tiền, giả vờ đương để lừa tiền của hắn. Tôi tôi không có tiền, cẩn thận hắn tới tìm .]
Gửi xong, tôi cảm thấy tâm thân đều sung sướng.
Tôi biết, Trương Thịnh nhất định sẽ thấy tin nhắn này.
Bởi vì, hắn chính là một kẻ cuồng khống chế.
8
Nếu Thôi Lượng chính là khởi điểm của cuộc đời u ám của tôi kiếp trước, như Trương Thịnh chính là kết thúc.
Không ai biết, kiếp trước tôi chết vì bị Trương Thịnh đánh đập.
Ban đầu, hắn như một vạt nắng xuân ấm áp sưởi ấm cho trái tim tôi, tôi luôn cảm thấy bản thân không xứng với hắn, hắn lại kiên trì theo đuổi, dáng vẻ thâm không đổi.
Sau này tôi mới biết, sở dĩ Trương Thịnh lựa chọn tôi là bởi vì hắn biết tôi bị tổn thương tâm lí, tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, càng không dám tiếp với người đàn ông khác.
Thời gian bên nhau càng dài, hắn càng không thèm che giấu dục vọng khống chế của mình.
Hắn khống chế đồ ăn của tôi, khống chế quần áo tôi mặc, khống chế địa phương tôi tới, khống chế tất cả các mối quan hệ xã hội của tôi, chỉ có như , hắn mới yên tâm tôi trung trinh một lòng.
Lại , cũng thật châm chọc, một người theo đuổi chuyên ngành Tâm lí, thậm chí còn cố vấn tâm lí cho người khác, bản thân lại có vấn đề tâm lí nghiêm trọng đến .
Chỉ vì tôi với shipper hai câu bị hắn quan sát camera thấy , vừa về tới nhà liền đánh cho tôi đến hấp hối.
Hắn cho là tôi giả vờ yếu ớt, đánh xong liền phất tay bỏ đi, để mặc cho tôi một mình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, lặng lẽ chờ đợi sinh mệnh từ từ trôi qua.
Em không giống tôi, với tính cách đổi trai như thay áo, không biết ta có thể khiêm tốn lại không. Cho dù ta có thể giả bộ nhất thời cũng không thể che giấu một đời.
Dựa theo suy đoán của tôi, Thôi Lượng nhất định sẽ đi tìm ta, mà Trương Thịnh có thể thấy tất cả thông qua camera ẩn lén giấu trên người ta.
Phản ứng của bọn họ thế nào tôi không dám chắc chắn, một trận hỗn loạn gà bay chó sủa là không thể tránh khỏi, chỉ tiếc tôi không thể tận mắt chứng kiến.
Chẳng qua chỉ là một đám khốn nạn, chỉ cần không liên quan đến tôi, cuộc sống của bọn họ tốt đẹp hay thê thảm thì cũng đã sao?
Còn khoảng nửa năm là tới kì thi đại học, tôi quyết định chuyển ra khỏi nhà, cũng xin nghỉ công việc thêm ở McDonald’s, bắt đầu chuyên tâm học hành.
Ngoại trừ tránh những người phiền phức tới rắc rối cho tôi, còn có một nguyên nhân khác khiến tôi càng thêm quyết tâm. Đời này tôi tự đặt ra cho mình một mục tiêu rất lớn, chính là Thanh đại khiến học sinh cả nước đều ngước .
Có hai lí do, thứ nhất là Thanh đại vốn chính là mục tiêu lí tưởng của tôi kiếp trước, mà lí do thứ hai, chính là bởi vì Thanh đại cách nhà tôi rất xa, lại càng xa Hạ Đại.
Tôi khát khao rời xa tất cả những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, khát vọng truy đuổi theo mục tiêu thực sự của mình.
Cha mẹ không muốn tôi chuyển ra, vì tôi kiên trì “thi vào trường điểm”, hơn nữa bọn họ cũng không thật sự chờ mong ở tôi, nên cuối cùng vẫn mặc kệ tôi đi, không ngăn cản nữa.
Một ngày tôi học tám tiếng, sinh hoạt và nghỉ ngơi có quy luật, thích hợp rèn luyện ra một thân thể khỏe mạnh.
Không ngờ ngay tuần đầu tiên chuyển ra ngoài, mẹ đã vội vàng gọi điện tới cho tôi, “Em mày xảy ra chuyện rồi, mau cùng chúng tao đến Hạ Đại!”
Tôi không muốn nhúng tay vào những hỗn loạn này, “Có chuyện gì ? Con phải luyện đề, nếu không cần thiết thì thôi đi, con không muốn đi.”
Tôi vừa dứt lời, mẹ tôi bắt đầu gào rống, “Chu Trần Tử, lương tâm của mày bị chó tha rồi sao?! Em mày đã gặp chuyện mà mày còn muốn luyện đề?! Nếu mày không đến, sau này đừng quay về cái nhà này nữa!”
Tôi hơi nhíu mày, cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định thỏa hiệp.
Tới Hạ Đại rồi tôi mới biết, đời này, đến lượt em tốt của tôi bị Thôi Lượng nhục.
Bạn thấy sao?