Em Gái Muốn Trao [...] – Chương 3

5

 

Hai mắt sâu thẳm, kí ức như nước lũ ùa vào tâm trí tôi.

 

Tôi của kiếp trước, từng có một bí mật không dám để người khác biết.

 

Khi còn học đại học, tôi từng bị người ta xâm phạm.

 

Đây chính là bước ngoặt đẩy cuộc đời tôi vào vực sâu tuyệt vọng, cho dù đã sống lại, chuyện này vẫn là một cơn ác mộng kinh hoàng với tôi, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy sợ hãi đến run rẩy.

 

Đây cũng là nguyên nhân tôi không muốn đi học trường 211 đó, tôi phải bóp chết cơn ác mộng này từ trong nôi!

 

Kiếp trước, sau khi xảy ra chuyện không may, tôi đã lập tức gọi điện báo cảnh sát. Nhưng cha mẹ lại oán trách tôi truyền ra chuyện xấu hổ để người đời gièm pha, không chịu ra mặt giúp tôi, lại còn không cho tôi trở về nhà.

 

Cảnh sát không có manh mối, cũng khó lòng tìm ra hung thủ, bởi vì camera chỉ có thể ghi lại một bóng lưng mờ mờ.

 

Trường học vì muốn xoa dịu dư luận, nên tên của tôi mới xuất hiện trong danh sách sinh viên tham gia nghiên cứu dễ dàng như .

 

Đây mới là chân tướng của việc tôi có thể đỗ vào viện nghiên cứu.

 

Người khác luôn cảm thấy tôi học đại học rất thuận buồm xuôi gió, không ai biết đằng sau vinh quang vạn trượng đó chỉ chính vực sâu không đáy, mỗi một hào quang đều phải trả cái giá rất lớn.

 

Sự kiện này đã để lại bóng ma trong tâm lí tôi, cũng vì mà ban Giám hiệu đã chỉ định một giảng viên chuyên ngành Tâm lí tới cố vấn cho tôi.

 

Sau đó, tôi mới gặp người chồng kiếp trước của tôi, Trương Thịnh.

 

Bởi vì tâm lý phòng ngự, đã lâu tôi vẫn không nhớ lại tiết của chuyện bị cưỡng ép trước đây.

 

Cho tới hôm nay, khi thấy Thôi Lượng, kí ức thảm thống kia mới ùa về trước mắt.

 

Ngày hôm ấy, đôi mắt hắn lóe ra ánh sáng tàn nhẫn trong bóng đêm mờ mịt, hắn nhảy ra từ bụi cỏ ven đường, hung hăng bịt miệng tôi lôi vào bụi cây trong rừng nhân tạo của trường, nơi đó ngay cả bảo vệ cũng rất ít khi lui tới.

 

Hắn dùng băng dính dính miệng tôi lại, tôi nức nở theo bản năng, bị hắn nổi giận đùng đùng vung tay cho một tát, “Khốn nạn! Ai cho mày lá gan lừa ông?!”

 

Câu này, cho tới khi sống lại, tôi vẫn không thể hiểu nổi.

 

Nếu không phải bị bịt miệng, tôi rất muốn hỏi, có phải đã lầm người không?

 

Sau đó, tôi trơ mắt thấy hắn lén lút chạy khỏi trường đại học qua một khe hở.

 

Mỗi một hành của hắn đều có thể ra đã tính toán từ trước, không chỉ chỗ trốn, địa điểm hành sự, còn có cả đường lui, rõ ràng là âm mưu đã lâu.

 

Tôi không biết rốt cuộc bản thân đã trêu vào hắn lúc nào, nỗi day dứt đời trước tôi đã phải mang theo xuống mồ, hôm nay lại hiển lộ ngay trước mặt tôi —

 

Chính là em tốt của tôi ra.

 

6

 

Hận ý trong lòng nổi lên bốn phía, tôi chăm vào em , ta cũng thẳng thắn đối diện với tôi không chút khách khí, chẳng ra chút áy náy nào dành cho tôi.

 

Tôi cũng không giả bộ nữa, “Chu Ngọc Lan, đời trước chính bày kế cho Thôi Lượng đến bắt nạt tôi?”

 

Đáy mắt ta hiện lên chút kinh ngạc, dường như không biết chuyện Thôi Lượng cưỡng bức tôi.

 

“Hắn bắt nạt chị? Hắn bắt nạt thế nào? Chửi mắng? Đánh đập? Cướp bóc? Cưỡng hiếp?” Cô ta liên tiếp đưa ra câu hỏi, vô cùng thắc mắc.

 

Nếu ta không biết chân tướng, như là tốt nhất.

 

Tôi sao có thể tốt bụng giải đáp cho ta , thuận miệng , “Hắn đột nhiên chạy tới đánh tôi, còn ra tay rất nặng, báo nguy cũng không bắt . Cha mẹ không cho sao?”

 

Em nửa tin nửa ngờ, “Không, cha mẹ không với tôi.”

 

“Rốt cuộc lừa hắn cái gì? Hắn vẫn luôn tôi lừa hắn, chẳng lẽ là lừa tiền của hắn?”

 

Cô ta khinh thường, “Hắn ra ngoài chơi chẳng lẽ không cần tiền sao? Tôi tiêu hết tiền của hắn không cho hắn ăn chơi đàng điếm, hắn liền thẹn quá hóa giận.”

 

“Vậy vì sao hắn lại tìm chỗ tôi?”

 

Em tôi chằm chằm, sau đó chế giễu, “Bởi vì tôi với hắn tôi là sinh viên Hạ Đại. Hắn cho rằng bản thân thật sự có thể một cao tài sinh, ra tay càng hào phóng.”

 

Mấy đốt ngón tay của tôi trắng bệch, dù tôi có tưởng tượng thế nào cũng không ngờ chân tướng lại là như .

 

Em cùng cha cùng mẹ của tôi lấy danh nghĩa của tôi để lừa gạt tiền bạc của người ta, cuối cùng tôi còn trở thành sơn dương thế tội bị người ta xâm phạm.

 

Thậm chí tới khi chết, bọn họ vẫn không hề biết đã ra thương tổn cho tôi lớn đến mức nào.

 

Có điều, người như ta, cho dù biết chăng nữa cũng sao có thể thương cảm cho bất hạnh của tôi, sám hối sự vô sỉ của mình?

 

Trong giây lát sắp xếp lại tiền căn hậu quả, tôi ngoài trong không lộ ra nụ lạnh ngắt, ánh mắt lại sắc bén, “Cho nên, đời này muốn bám vào cây đại thụ Trương Thịnh, gả cho rể kiếp trước của mình, có khối tài sản tiêu cả đời không hết?”

 

Em ha hả, “Chị , đời này Trương Thịnh chỉ có thể là của tôi, chị nghĩ cũng đừng nghĩ.”

 

Ánh mắt lóe qua mắt tôi.

 

Trương Thịnh?

 

Được thôi, tôi tránh còn không kịp.

 

Nhân duyên tốt như , bằng cách nào cũng phải thúc đẩy em ngoan ngoãn này giành lấy.

 

Tôi bộ phẫn nộ, “Ha ha, quá ngây thơ rồi. Đời trước tôi quen Trương Thịnh là chuyện của học kỳ sau, bởi vì Thôi Lượng đánh tôi, nhà trường sắp xếp cố vấn tâm lí cho tôi nên mới gặp Trương Thịnh. Đời này, chẳng lẽ còn định tính toán chọc giận để hắn đánh thêm một lần?”

 

Ánh mắt ta hơi tối, không biết đang nghĩ cái gì.

 

Tôi không ngại đổ thêm chút dầu, “Hơn nữa đời trước, tôi và Trương Thịnh vợ chồng năm năm, hắn thích gì hay không thích gì, tôi đều nhất thanh nhị sở. Cho dù thật sự gặp hắn, chẳng lẽ còn có tự tin cướp hắn khỏi tay tôi?”

 

Cô ta đứng từ trên cao xuống tôi, “Chu Trần Tử, cho dù là quá khứ hay hiện tại, tới bây giờ đều là tôi đoạt đồ thành công, từ khi nào lại đến lượt chị tranh giành với tôi rồi? Chỉ cần tôi muốn, có thứ gì mà không lấy ? Giống như hiện tại, tôi đã là sinh viên Hạ Đại, mà chị vẫn phải ở đây đọc mấy quyển sách rách nát này!”

 

Cô ta lườm tôi một cái, tựa hồ như rất vừa lòng với những lời này, nghênh ngang quay đi.

 

Ánh mắt của tôi dừng lại trên bóng lưng ta, nhẹ nhàng gợi lên một nụ .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...