Em Gái Muốn Trao [...] – Chương 2

3

 

Tôi biết em đang kích chuyện gì.

 

Kiếp trước em không học vấn cũng không nghề nghiệp, không hề hứng thú với chuyện học hành. Khi tôi thi đỗ trường đại học top đầu, ta còn chưa ý thức tầm quan trọng của việc này, lười tranh với tôi, cho nên kiếp trước hoàn toàn không có tiết mục tranh giành giấy báo như .

 

Mà bây giờ, ta vội vàng muốn cướp lấy vị trí của tôi, đơn giản là bởi vì trong mắt người sống lại như ta, chỉ cần báo danh vào trường đại học này, ta sẽ có đạt đỉnh cao nhân sinh như tôi kiếp trước.

 

Kiếp trước sau khi giấy báo gửi tới, cha mẹ mới hiếm thấy vui vẻ với tôi một lần, sau đó tôi dần trở thành học bá trong mắt hàng xóm láng giềng, cha mẹ ngày càng hòa hoãn với tôi hơn.

 

Vào đại học, tôi ngày càng chăm chỉ trau dồi kiếp thức, còn thuận lợi tiến vào viện nghiên cứu, sau đó thuận lợi kết hôn với một đàn phú nhị đại cùng trường, sau khi tốt nghiệp chính là những tháng ngày của phu nhân hào môn, giúp chồng dạy con.

 

Còn em , sau khi tốt nghiệp, kinh tế lại bị khủng hoảng, ta chật vật nhiều năm cũng không kiếm một công việc tốt.

 

Sau khi kết hôn, chênh lệch giữa tôi và em càng là một trời một vực, ngay cả cha mẹ vốn thiên vị em từ nhỏ cũng dần dần thay đổi thiên hướng.

 

Một người là phu nhân hào môn, người còn lại thất nghiệp vô dụng, không cần nghĩ cũng biết tương lai của ai huy hoàng rạng rỡ hơn.

 

Sau đó em bắt đầu kiếp sống ăn no chờ chết, không có cha mẹ nuông chiều liền bắt đầu ra ngoài tìm đàn ông, chỉ cần là người có thể cho ta lợi ích, cho dù là cực kỳ nhỏ bé, ta cũng sẵn sàng nhượng bộ.

 

Cuộc sống hào môn của tôi kiếp trước khiến ta sôi gan đỏ mắt, thậm chí còn ngầm quyến rũ chồng tôi, vì đời này vừa sống lại, ta sao có thể chờ đợi đây?

 

Cô ta dương dương tự đắc cầm tờ giấy báo nhập học kia như đang nắm tương lai xán lạn trong tay, trong miệng còn lẩm bẩm những lời tôi không nghe rõ.

 

Khi ta đi lướt qua ta, ta đắc ý lườm tôi một cái, giống như đang nhạo tôi vẫn chưa biết đã đánh mất cái gì.

 

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, thản nhiên trở về phòng, ngay khi cửa vừa đóng lại, rốt cuộc với có thể không thể cố kỵ mà thỏa mãn bật thành tiếng.

 

Thật ra, cho dù ta không cướp, tôi cũng không muốn theo học trường đại học này nữa.

 

Tôi còn phải cảm ơn ta có tâm tranh giành, tôi mới có cơ hội đạt thành một cuộc giao dịch với cha tôi như .

 

Tin tức em đỗ đại học 211 nhanh chóng truyền khắp làng trên xóm dưới, mọi người trong họ cũng đều biết rõ, họ hàng thân thích ùn ùn kéo tới khách, cha mẹ tôi đến mức không khép miệng.

 

Tôi bắt đầu xin ở cửa hàng McDonald’s, ban ngày ra ngoài kiếm tiền, buổi tối thắp đèn học bài, mỗi ngày đều sống trọn vẹn.

 

Thỉnh thoảng ở nhà, tôi có thể nghe thấy mỗi khi có người khen ngợi em xong sẽ vô cố ý lôi tôi ra so sánh. Trong mắt họ, tôi đã trở thành ví dụ của sự chênh lệch trời biển giữa hai chị em một nhà, em giỏi giang thi đỗ trường top, còn chị lại rớt đại học, vì vừa nhắc tới tôi liền lắc đầu thở dài.

 

Em hưởng thụ cảm giác sao quanh trăng sáng, ngày ngày đều hỉnh mặt lên trời dùng lỗ mũi tôi, châm chọc khiêu khích lại càng là chuyện cơm bữa.

 

Bởi vì lần trước tôi kiên quyết phản kháng, lại có em ở bên châm ngòi, cha mẹ lại càng thêm chướng mắt tôi.

 

Tôi không quan tâm, tận lực thu lại sự tồn tại của bản thân.

 

Sau khi đại học khai giảng, mẹ tôi thường xuyên đi tàu cao tốc tới thăm con cưng của bà, đồ dùng thức ăn càng là không thiếu, thường xuyên còn có cả tiền, một người ngoài như tôi thật sự bị mẹ con của họ cho cảm đến rơi nước mắt.

 

Nghĩ lại đời trước, cho dù tôi thuận lợi nhập học, mẹ cũng chưa bao giờ tốt với tôi như .

 

Nhưng không bao lâu sau, em và cha tôi bắt đầu cãi nhau một trận.

 

Hóa ra đời này, em thích hư vinh của tôi giang sơn khó đổi bản tính khó dời, lại thêm có hào quang thi đỗ đại học top đầu, tần suất đòi tiền của ta ngày càng dày đặc, nếu không phải trong trường có hoạt phải đóng quỹ thì cũng là cần cho nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.

 

Nhân dịp ta về nhà, cha tôi kiểm tra điện thoại và đồ đạc của ta mới phát hiện, ta ăn một bữa sáng cũng đã hết bảy tám mươi tệ, lại còn có một chiếc túi xách hai ba vạn, những chi phí trên trời dưới đất khác lại càng là nhiều không kể xiết.

 

“Giá cả trong thành phố lớn chính là như , cha không hiểu đâu!”

 

“Bạn cùng phòng ký túc xá của con ai cũng có những chiếc túi như , vì sao con không thể mua?!”

 

Sau khi bị phát hiện, ta vẫn lẽ thẳng khí hùng, thậm chí còn kéo cả mẹ vào cãi cùng, mẹ tôi ở bên cũng không ngừng trái một tiếng “Bảo bối” phải một tiếng “Bảo bối” trấn an ta.

 

Cha tôi hừ lạnh một tiếng, liếc mẹ tôi, “Nó như đều là do bà chiều hư!”

 

Tôi xem kịch xong, nhắm mắt nín thở trở về phòng, tránh cho cuộc chiến này lan đến người mình.

 

Nào ngờ ngay buổi chiều hôm ấy, em không gõ cửa đã xông vào phòng tôi, “Cho tôi vay một vạn!”

 

Tôi như không nghe thấy, ta vẫn không chịu buông tha, “Chu Trần Tử, không phải cha cho chị ba vạn sao? Sao chị không có tiền ?! Mau đưa tôi một vạn!”

 

“Cha!” Tôi lớn giọng gọi vọng ra ngoài, “Em muốn vay con một vạn!”

 

Từ phòng cha mẹ truyền ra tiếng cửa bị đá văng, em hoảng sợ vội vàng chạy ra, không quên hung dữ đe dọa tôi, “Chu Trần Tử, chị chờ đó cho tôi!”

 

Tôi chỉ nhún vai nhạt.

 

4

 

Ngày hôm sau, tôi lại đến McDonald’s công như thường, nào ngờ ở trong bếp, dì lao công trong quán buồn bực tôi, “Ơ, sao cháu lại ở đây? Ban nãy rõ ràng tôi thấy cháu đang ngồi bên cửa sổ ước hẹn với người ta, bây giờ đã thay quần áo rồi?”

 

Ban đầu tôi tưởng bà ấy nhầm nên cũng không để ý lắm, tới khi ra ngoài dọn bàn mới thuận tiện liếc bàn bên cửa sổ một cái.

 

Chính là em cùng một nam sinh khác đang , hành vi cực kỳ thân mật gần gũi.

 

Nam sinh đó đưa lưng về phía tôi, chỉ dựa vào bóng lưng đó cũng đủ để tim tôi đập loạn liên hồi, nỗi lo sợ bất an không ngừng trào lên trong ngực.

 

Tôi lặng lẽ quan sát một hồi, hai người bọn họ hàn huyên thêm chừng hai mươi phút, sau đó em đứng dậy ôm tay hắn rời đi.

 

Trong khoảnh khắc nam sinh để lộ khuôn mặt, “Choang!” một tiếng, khay kim loại trong tôi rơi xuống đất.

 

Là hắn!

 

Chính là tên đàn ông kia!

 

Khuôn mặt tôi trắng bệch, trên môi không còn chút huyết sắc, đại não cũng là trống rỗng hỗn độn, ngây ngẩn đứng yên tại chỗ.

 

Bởi vì tĩnh khá lớn, hai người kia theo bản năng lại.

 

“Chị!” Em kinh ngạc hô lên.

 

Nam sinh kia thấy dung mạo của tôi giống hệt em , cũng không khỏi giật mình.

 

Thấy hai người sắp tới gần, tôi vội vàng áp chế hoảng loạn trong lòng, trấn định cúi xuống run rẩy nhặt khay lên.

 

Chỉ trong chớp mắt, bí mật của những khổ sở kiếp trước tôi luôn che giấu trong lòng như bị lôi ra ánh sáng!

 

“Chị, sao chị lại ở đây?” Em tôi một lượt từ trên xuống dưới. Có lẽ bởi vì khuôn mặt tái nhợt của tôi đã hiển lộ vài tia dao , ánh mắt ta dần lộ ra sự nghi hoặc.

 

Tôi lấy lại sự bình tĩnh, sầm mặt trả lời, “Làm !”

 

“Cô bé, đây chính là chị song sinh của em sao? Hai người giống nhau thật đấy.” Thanh âm ma quỷ vang lên bên tai, khiến lông tóc toàn thân tôi không khỏi dựng đứng.

 

Tôi âm thầm siết chặt nắm tay, ra sức nhắc nhở bản thân tuyệt đối không thất thố, nếu không sẽ bại lộ.

 

Nam sinh kia còn cố ý đến gần tôi dò xét, tôi chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, chán ghét né tránh, “Tôi phải việc, mong hai người đừng cản đường tôi!”

 

Nam sinh hừ một tiếng, quay sang hỏi em , “Cô bé, sao chị của em bất lịch sự như ?”

 

Em cũng thu hồi ánh mắt đánh giá tôi, “Chị ta hả, chính là phiên bản lỗi của em, nên đương nhiên không muốn thấy rồi.”

 

Hai người kề vai sát cánh rời đi, xa xa thỉnh thoảng còn truyền tới thanh âm nũng nịu của em muốn nam sinh mua quà cho mình.

 

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt lóe lên chút hung dữ.

 

Đêm hôm ấy, em trước nay vẫn không mời mà đến đi vào phòng tôi, trực tiếp hỏi thẳng, “Chu Trần Tử, chị biết Thôi Lượng?”

 

Tôi trầm mặc một chút, lạnh nhạt trả lời, “Không.”

 

Ánh mắt ta vẫn sáng quắc, “Chu Trần Tử, cái tên Trương Thịnh, chị từng nghe qua chưa?”

 

Vừa nghe thấy tên này, tôi theo bản năng nắm chặt tay lại.

 

Em vẫn tôi chăm , như muốn đục ra mấy lỗ thủng trên người tôi.

 

“Phốc!” Cô ta đột nhiên ra tiếng.

 

Khi tôi lên, mặc dù ta vẫn đang , như khuôn mặt lại vặn vẹo dữ tợn, “Chu Trần Tử, đừng giả bộ nữa, chị cũng sống lại rồi đúng không.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...