1
Khi em song sinh chằm chằm giấy báo trúng tuyển của tôi như hổ rình mồi, sau đó ngoan ngoãn ngọt ngào nắm tay mẹ nũng “Mẹ ơi, con muốn nhập học trường đại học của chị”, tôi biết, ta cũng đã sống lại.
Tôi về phía ta, chúng tôi song song đối mắt.
Một trầm mặc, một khiêu khích, đều đồng dạng đoán trước phản ứng của mẹ.
“Được, bảo bối của mẹ, con muốn gì mẹ cũng đều ủng hộ.” Mẹ cưng chiều véo mũi ta, ánh mắt tôi lại là lạnh nhạt hờ hững, “Tiểu Tử, đưa giấy báo nhập học cho Lan Lan đi. Con là con lớn trong nhà, chị cả như mẹ, con đến trường của Lan Lan học, trường đó ở ngay trong tỉnh, về sau cũng tiện đỡ đần gia đình.”
Tôi hơi giật giật khóe miệng, mặc dù đã sống lại một đời, cảm giác cổ họng đắng chát vẫn vẹn nguyên như cũ, không nhịn mà bật ra một tiếng giễu cợt.
Ánh mắt của mẹ lập tức trở nên sắc bén, tôi đón nhận ánh mắt đe dọa của bà, không chút sợ hãi, “Mẹ, mẹ bảo con đưa giấy báo nhập học cho ta, dựa vào cái gì?”
Mẹ còn chưa lên tiếng, em đã xen vào trước, “Chu Trần Tử, chẳng qua là thi đỗ đại học mà thôi, chị tưởng chị cứng cánh rồi chắc? Dám chuyện với mẹ như ?!”
Cô ta chống nạnh trừng mắt, dáng vẻ như thể trưởng bối, mẹ tôi lại vô cùng hưởng thụ sự ngoan ngoãn bảo vệ của con cưng, “Tiểu Tử, con phải nhớ kỹ, cho dù con thi đỗ đại học, về sau muốn đi học hay kết hôn sinh con cũng phải cha mẹ cho phép! Đừng tưởng mới thi đỗ liền lên mặt tranh luận với mẹ!”
“Ha hả.” Tôi lạnh một tiếng, “Đây là trường đại học con phải liều mạng cực khổ mới có thể thi đỗ, là trường đại học 211, mà trường ta đỗ chính là một học viện hạng ba! Bình thường ta học hành không tốt, lại còn lười biếng ham chơi, thành tích không tốt lại muốn cướp mất thành tích của con, vì sao con phải chắp tay đưa cho Chu Ngọc Lan? Lốp ô tô cũng không dày bằng da mặt mấy người đâu!”
“Mày muốn phản sao?!” Mẹ tôi hung hăng đập bàn, sắc mặt bầm tím như gan lợn, chỉ tay vào mũi tôi, “Tao mày đổi thì mày phải đổi! Nếu mày không đổi, đừng mong tao chi ra một xu cho mày đi học!”
Tôi bĩu môi, ra vẻ vô cùng tức giận, tâm tư đã sớm chuyển qua mười tám khúc cua.
Trong lòng đã có chủ ý, tôi giơ giấy báo nhập học lên, lắc lưu trước mặt hai mẹ con họ, lạnh nhạt , “Không học thì không học. Trường đại học này con có thể học là tốt nhất, nếu không , Chu Ngọc Lan cũng đừng mong học!”
“Xoạt!” một tiếng, giấy báo bị xé thành hai mảnh, hai người đối diện lập tức trợn mặt há miệng.
Em dù sao cũng là trẻ tuổi xốc nổi, trước khi mẹ kịp phản ứng lại, ta đã nhào tới muốn giật lấy giấy báo trong tay tôi.
Tôi cố ý ném cho ta nửa mảnh, sau đó nhanh chóng nghiêng người né tránh, nửa mảnh còn lại cũng bị giơ cao lên trời.
Sắc mặt em nửa xanh nửa đỏ, kêu gào, “Chu Trần Tử, chị điên rồi sao?!”
Trong mắt tôi xẹt qua một chút u ám, liếc mắt nửa mảnh giấy báo trong tay.
Đương nhiên, tôi cố ý.
Cố ý cho ta một nửa giấy báo, cố ý để ta thấy mà không chiếm , cố ý kiến ta tức giận tiếc nuối muốn chết!
Mẹ ở một bên cũng tức đến giậm chân, vừa lo lắng vừa giận dữ, “Chu Trần Tử, mày đúng là đồ khốn nạn! Vừa đỗ đại học đã dám cãi lại lời mẹ, tao sẽ bảo cha mày trở về xử lý mày!”
Trong lòng tôi lập tức vui vẻ, chủ mọi chuyện trong nhà chung quy chính là cha tôi, tôi vốn đang chờ ông ta trở về! Nhưng cho dù như , tôi vẫn nhíu mày bặm môi, duy trì vẻ mặt quật cường phản nghịch.
Chu Ngọc Lan tôi chằm chằm, trong mắt là kiêng kị nồng đậm.
Dưới ánh mắt gắt gao của ta, tôi thản nhiên nhét nửa mảnh giấy báo trúng tuyển vào trong túi.
Nửa mảnh giấy này, chính là điều kiện đàm phán của tôi đấy.
2
“Cả nhà lại đang loạn cái gì?!” Cha tôi vừa về đến nhà liền ném mạnh chìa khóa xuống bàn, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“A Phong, con lớn của ông bây giờ gan to rồi, cho rằng mình thi đỗ đại học tốt là giỏi lắm! Tôi bảo nó đưa giấy báo trúng tuyển cho em , nó còn dám trợn mắt hỏi ngược lại tôi dựa vào cái gì, còn mắng da mặt tôi dày, rõ ràng là không để người mẹ như tôi vào trong mắt mà!” Thấy cha trầm ngâm không , mẹ tiếp tục khích bác, “Thành tích của Lan Lan không tốt, phải học trường tốt một chút sau này mới có thể kiếm công việc ổn định! Còn Tiểu Tử, đằng nào cũng phải ở nhà chăm sóc hầu hạ chúng ta, đi học xa như thì có ý nghĩa gì? Chi bằng cứ để nó học trường của Lan Lan, ở ngay trong tỉnh, như thuận tiện giúp đỡ chúng ta! Nhưng ông nó xem, chỉ biết lợi ích cho bản thân mình!”
Cha đưa mắt về phía tôi, “Tiểu Tử, con thấy thế nào?”
Hai mắt tôi tối lại, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Tôi đã sớm đoán cha sẽ không chủ cho tôi, từ nhỏ đến lớn, việc cha mẹ thiên vị em đã là chuyện thường ngoài ngõ.
Nhưng lúc này, muốn giành đồ từ tay tôi, nhất định phải trả đại giới!
Tôi ôm ngực, bộ vô cùng đau lòng, “Thành quả mười hai năm cực khổ cố gắng của con, Chu Ngọc Lan muốn thì con phải cho ta? Từ nhỏ đến lớn, có thứ gì con không phải nhường ta, bây giờ ngay cả kết quả thi đại học cũng phải đưa ra, dựa vào cái gì?! Chẳng lẽ chỉ vì con là chị?! Con không thể hiểu nổi, vì sao chị lại phải nhường cả đời mình cho em ?! Huống hồ, con chỉ sinh ra sớm hơn ta hai phút, cha mẹ, hai người bất công như mà vẫn có thể cao gối ngủ ngon sao?!”
Mặc dù là giả bộ, không thể không , hơn nửa trong đó vẫn là cảm chân thật trong lòng.
Cha tôi kêu gào khóc lóc, hai mày nhíu chặt.
Dù sao sống suốt hai kiếp, đây là lần đầu tiên tôi giận dữ lên án như .
Tôi của kiếp trước, chính là cha mẹ gì nghe thấy, có tủi thân cũng chỉ biết lặng lẽ nuốt xuống.
Mẹ tôi sửng sốt một chút, sau đó gầm rống, “Dựa vào cái gì?! Dựa vào đây là số mệnh của mày! Mày có giỏi thì bắc thang lên trời mà hỏi vì sao mày lại sinh sớm hai phút để chị ! Tao còn chưa Lan Lan từ khi vẫn là bào thai đã bị mày hút hết chất dinh dưỡng, sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, bây giờ mày còn dám đứng đây hét chất vấn cha mẹ? Chu Trần Tử, mày đúng là ích kỷ!”
Lại là lí lẽ này! Tôi bĩu môi.
Từ nhỏ mẹ tôi đã thường xuyên từ khi ở trong bụng mẹ, tôi đã cướp đi dinh dưỡng của em , khiến cho ta sinh ra bị nhẹ cân, sau này lớn lên lại gầy yếu liên miên.
Tóm lại, dù em xảy ra chuyện gì, cũng là do lỗi của tôi.
Kiếp trước tôi bị những lời này tẩy não đến trắng xóa, đời này lại phải nghe lại cái cớ cũ rích ấy, không khỏi bật chế nhạo, “Mẹ, sao mẹ không tự trách vì sao mình phải mang thai song sinh? Sao mẹ không tự hỏi mẹ chăm con không tốt, ba ngày mắc bệnh hai lần? Mẹ luôn đổ chuyện em ốm yếu lên đầu con, còn mẹ mẹ thì hoàn toàn vô tội sao?”
Tôi thật lòng cảm thấy, dạy ra em vô pháp vô thiên như , hoàn toàn là bởi vì mẹ đã bất công từ bé.
“Chu! Trần! Tử!!!” Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi quát lên.
“Chị, sao chị có thể chuyện với mẹ như ?! Lời của cha mẹ sao dám không theo, đây chính là tổ huấn của nhà chúng ta, chị đã quên rồi?! Cho dù thế nào, mẹ cũng là mẹ của chị!” Em lộ ra vẻ lo lắng bất bình, cũng thông minh ra lời cha thường .
Cha tôi xưa nay vẫn theo phong cách gia trưởng, chuyện cấm kỵ nhất với ông chính là con cháu trong nhà không nghe lời người lớn. Quả nhiên ta vừa xong, cha tôi lập tức cau mày thật chặt, trầm giọng , “Lan Lan không sai, cho dù mẹ con có thế nào thì cũng vẫn là mẹ của con! Điệu bộ chống đối gia trưởng này của con, nếu thật sự ra ngoài đi học, cha không yên tâm! Con phải nhập học trường của Lan Lan, cũng tiện đỡ đần chúng ta!”
“Được thôi!” Tôi rút mảnh giấy trúng tuyển ra, giương cổ lên, một bộ cá chết lưới rách, “Nếu các người ép con, con sẽ nuốt giấy trúng tuyển vào bụng! Con không học, Chu Ngọc Lan cũng đừng mơ học, chẳng ai tốt cả! Đây chính là trường đại học 211 nha, tiếc quá, nhà họ Chu hình như chỉ có con đỗ vào trường 211!”
Mẹ và em lập tức lo lắng tôi chằm chằm, dáng vẻ như lâm đại địch sẵn sàng nhào tới, chỉ sợ tôi thật sự nuốt mảnh giấy đó. Sắc mặt cha tôi cũng càng ngày càng đen, như thể vừa cọ qua than đá.
Lúc này, tôi lại đột nhiên đổi giọng, chủ hạ bậc thang, “Nhưng hai người muốn con đổi trường học, cũng không phải không thể.”
Ba người không hẹn mà cùng thở phào một hơi, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ.
“Cho con năm vạn, con sẽ học lại một năm.”
Mẹ tôi lập tức sầm mặt, “Chu Trần Tử, mày còn muốn học lại?! Mày học trong tỉnh không phải đã tốt lắm rồi sao? Lại còn năm vạn! Nhà này lấy đâu ra nhiều tiền như cho mày…”
Những lời cuối cùng bà không thốt ra thành tiếng, có lẽ bà vốn muốn trong nhà không có nhiều tiền phung phí cho tôi, vừa thấy tôi đưa giấy báo lên miệng, bà không dám tiếp nữa.
Tài chính trong nhà nằm trong tay cha tôi, ông luôn coi trọng sĩ diện nhất, tôi liền ngon ngọt mê hoặc, “Nếu con lại đỗ trường 211, hoặc thậm chí là trường 985, như không phải nhà chúng ta đều là cao tài sinh sao? Như hai người ra ngoài cũng rất có mặt mũi, mà năm vạn đồng lại không phải quá nhiều, ngoại trừ phí sinh hoạt và học phí của con, còn là mua cho em một vị trí của đại học top đầu cả nước. Hai người thử ra ngoài hỏi xem, liệu có mua không?”
Tôi có thể nhận ra, cha tôi đã bắt đầu dao .
Giằng co vài phút, cuối cùng cha tôi vung tay, “Nhiều nhất là ba vạn, nếu không thì thôi!”
Tiền ít cũng là tiền, tôi lập tức đồng ý.
Sau khi thu thông báo biến số dư, tôi đưa mảnh giấy báo nhập học còn lại cho em .
Cô ta vội vàng giật lấy, khi đã xác định có hai mảnh giấy báo nhập học rồi, sắc mặt ta lập tức sáng rực sự kích khó nén.
Mà tôi đứng đối diện với ta, hơi hơi rũ đầu, khóe miệng cong cong.
Bạn thấy sao?