Em Gái Không Được [...] – Chương 7

12

Có lẽ trai nghĩ rằng tôi đã nhiều điều xấu trong những năm qua, trước khi c.h.ế.t lại một việc tốt.

Nhưng điều đó vẫn không thể thay đổi bản chất tôi là một kẻ tồi tệ.

Anh ấy rõ ràng rất bình tĩnh, lại có chút luống cuống tay chân.

Lúc thì xoa xoa tay, lúc thì muốn châm thuốc mãi không tìm thấy bật lửa.

Cục trưởng Mã còn chưa gì, ấy đã tự mình giải thích.

"Không sao, không sao, là do ta gieo gió gặt bão, chuyện sớm muộn thôi, đều là báo ứng."

"Làm phiền Cục trưởng Mã rồi, t.h.i t.h.ể để sau này tôi đến nhận."

Tôi đứng giữa hai người, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã.

Điện thoại reo, là Trình Nguyệt gọi đến.

Anh trai giống như một con cá sắp c.h.ế.t đuối, cuối cùng cũng rơi xuống nước, tìm thấy đường sống.

"Alo? Nguyệt Nguyệt."

"Anh, mấy hôm nay không ở bên em, có phải hết Nguyệt Nguyệt rồi không?"

Anh trai lấy tay áo lau nước mũi chảy ra không rõ lý do, giọng rất bình tĩnh.

"Anh đang bận, bây giờ không muốn chuyện này."

"Anh, em bị ngã khi ra ngoài chụp ảnh, chân không cử ."

Anh trai nhíu mày, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn.

"Ngoan nào, em nhờ bè giúp đỡ trước đi."

Nghe ra sự từ chối trong lời của trai, Trình Nguyệt vội vàng tỏ ra hiểu chuyện: "Không sao, em cứ ở đây một mình , khi nào đi thì đi, chỉ là chỗ này hoang vắng quá, không biết có kẻ xấu hay không?"

"Anh ~ em ."

Anh trai nhắm mắt lại, sau một hồi lâu mới thở dài một hơi.

"Ở yên đó đừng đi đâu cả, sẽ đến ngay."

Thực ra chỉ là bị trầy da, trai cõng ta, từng bước từng bước đi về nhà.

Tôi cũng từng ao ước trai có thể đưa tôi về nhà như , tôi đã không chờ .

Tôi đi theo sau trai như hồi còn nhỏ, giẫm lên bóng của ấy để đo khoảng cách giữa hai người.

Trước kia là một bước, hai bước, rồi lại ngã vào lòng trai khúc khích.

Bây giờ thật xa xôi, cách nhau bởi ranh giới sống chết.

Anh trai lẩm bẩm.

"Em đúng là, khi nào mới học cách tự bảo vệ mình, cứ hấp tấp như Đình Đình, không biết bao giờ mới lớn..."

Anh trai đột nhiên dừng bước.

Như thể nhận ra tôi sẽ không bao giờ lớn lên nữa.

Nghiêm Đình mãi mãi dừng lại ở tuổi 23, tuổi thanh xuân phơi phới.

"Chị không biết tự trọng, ta tự mình là chuyện sớm muộn, em thì khác, em sẽ mãi mãi nghe lời ."

Trình Nguyệt vùi đầu vào cổ trai, như thể đang chờ trai khen ta ngoan ngoãn.

Không ngờ trai lại đột nhiên biến sắc, buông tay đột ngột khiến Trình Nguyệt ngã lăn xuống đất.

Trình Nguyệt sợ hãi, trai không dám hé răng.

Một lúc sau, trai bình tĩnh lại, cúi người đưa tay về phía Trình Nguyệt.

"Anh mệt quá, không cẩn thận, em có sao không?"

Trình Nguyệt lúc này mới lại nhào vào lòng trai nũng.

Buổi tối vẫn có sấm sét, mưa còn to hơn cả ngày tôi chết, như muốn gột rửa hết mọi oan ức.

Trình Nguyệt lại giở trò cũ, mè nheo đòi trai dỗ ngủ.

"Anh, ở bên cạnh em đi ~"

13

Cô ta nắm chặt lấy cánh tay trai, trai đưa tay gỡ từng chút một.

"Ngoan nào, hôm nay hơi mệt, em nghỉ ngơi trước đi."

Tắt đèn, đóng cửa, một mạch.

Giữa ấy và Trình Nguyệt, dường như chỉ còn lại một lớp vỏ bọc khách sáo.

Không còn như trước nữa.

Bóng cây lay ngoài cửa sổ, trai ngồi trên ban công, tay cầm một chiếc máy tính bảng cũ.

Đăng nhập vào tài khoản đã nhiều năm không sử dụng.

Tôi ngồi bên cạnh ấy, cùng ấy xem.

Bên trong đều là những kỷ niệm của chúng tôi.

Không có Trình Nguyệt, chỉ thuộc về chúng tôi.

Tôi lúc một tuổi rưỡi tập đi chập chững, đứa trẻ hay khóc đưa tay ra đòi bế.

"Anh ~"

Lúc sáu tuổi, trai dẫn tôi đi sở thú.

Anh trai cõng tôi trên cổ để xem khỉ đột.

Tôi nhăn mặt trò hỏi ấy: "Em có giống khỉ đột không?"

Anh trai ha hả. "Không giống, em là đẹp nhất thiên hạ!"

Ảnh đại diện là bức ảnh chụp vào sinh nhật 9 tuổi của tôi, gương mặt còn non nớt.

Dưới ánh nến, tôi nhắm mắt cầu nguyện.

Ánh mắt trai khi đó, toàn là tôi.

"Đình Đình của chúng ta sau này muốn trở thành người như thế nào?"

Tôi dáng vẻ con khỉ. "Em muốn Tề Thiên Đại Thánh, trừng trị kẻ gian tà, hàng phục ma!"

Anh ấy gõ vào đầu tôi. "Ngốc ạ, Tề Thiên Đại Thánh là con trai."

Tôi lại suy nghĩ một chút.

"Ai phụ nữ không bằng nam, em sẽ Hoa Mộc Lan!"

Tiếng méo mó phát ra từ ống nghe, trai nghe đến nhập thần.

Ngón tay tôi vuốt ve mái tóc ấy, không biết từ lúc nào đã điểm bạc.

Tiếc là từ khi Trình Nguyệt xuất hiện, chúng tôi đã không còn chuyện tử tế với nhau như nữa.

Về sau, tôi trai, điều duy nhất có thể lại là cãi nhau với ấy, bị ấy hiểu lầm.

Vì công việc, tôi không thể giải thích.

Chỉ có thể âm thầm nuốt xuống mọi hiểu lầm và ấm ức, giống như bố .

Trở lại chốn cũ chẳng khác nào khắc thuyền cầu kiếm.

Ôn lại chuyện xưa chỉ thêm phiền não, có lẽ trai cũng nghĩ như .

Anh ấy vuốt ve khuôn mặt non nớt trên màn hình, giọng trách móc.

"Học viện Cảnh sát tốt như không học, cứ muốn đồ bỏ đi, em xem có phải em tự tự chịu không?"

"Anh sẽ không đau lòng vì em, cũng xấu hổ khi trai em, Nghiêm Đình, kiếp sau hãy người tốt."

Nghiêm Đình sau 18 tuổi, là một đóa hồng héo úa, không còn là bé mít ướt ngây thơ nữa.

Tôi trơ mắt ấy xóa tài khoản, ngửa đầu vùi mình vào ghế tựa.

Cơ thể run rẩy không ngừng trong bóng tối.

Đêm đó, tôi ngồi bên cạnh ấy rất lâu, rất lâu.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...