10
Mấy ngày nay trai rất bận, tôi cũng bận rộn chạy theo ấy không ngừng.
Đầu tiên, ấy tìm người thay ổ khóa nhà, đề phòng tôi lẻn về.
Sau đó, ấy dặn dò hàng xóm, nếu thấy tôi thì lập tức gọi cho ấy, ấy sẽ đến tát người.
Làm sao một cánh cửa có thể ngăn cản linh hồn xuyên tường chứ?
Này, tôi vào rồi này.
Này, tôi lại ra ngoài rồi này.
Còn những người hàng xóm đó, chắc sẽ không gặp ma đâu.
Sau khi xong những việc long trời lở đất này, ấy mới xách hoa quả đến thăm Lỵ Lỵ.
Bác sĩ Lỵ Lỵ bị chứng mất ngôn ngữ do bị kích mạnh về mặt tinh thần.
Vẻ mặt con bé đờ đẫn, trai gì con bé cũng không phản ứng.
Cho đến khi trai xác nhận chiếc kẹp tóc trong tay con bé đúng là của tôi, ấy càng thêm chắc chắn, đặt ảnh của tôi trước mặt Lỵ Lỵ.
"Cháu có biết Nghiêm Đình không? Cô ấy có bắt nạt cháu không? Cô ấy có chuyện xấu gì không?"
Lỵ Lỵ vốn đang ngây người, khi thấy ảnh của tôi thì hơi thở trở nên gấp gáp, như thể thấy ma .
Con bé hét lên: "Chị Đình Đình! Cứu chị Đình Đình! Kẻ xấu! Có kẻ xấu!"
Tôi hiếm khi thấy trai kích như , ấy nắm chặt vai Lỵ Lỵ.
"Cháu gì? Đình Đình gặp nguy hiểm sao?"
"Cháu đi! Mau đi!"
Thấy ấy sốt sắng như , tôi thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là người trai từng mong tôi c.h.ế.t không?
Mãi đến khi Cục trưởng Mã đến mới kéo ấy ra hành lang.
"Nghiêm Dật, cậu bình tĩnh lại, dữ liệu DNA của t.h.i t.h.ể đã có kết quả rồi!"
Anh trai hoàn hồn, kéo Cục trưởng Mã lại: "Thế nào?"
Cục trưởng Mã ánh mắt lấp lánh, như thể không nỡ ra kết quả đó.
"Thi thể không tìm thấy kết quả trùng khớp trong cơ sở dữ liệu, chỉ có một điều là..."
"Chỉ có một điều là gì?!"
"Chỉ có một điều là độ tương đồng với mẫu dữ liệu của cậu rất cao, có thể là người thân của cậu."
Người thân còn sống của trai, chẳng phải chỉ còn mình tôi sao?
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu trai.
Thi thể đó, là của em ấy.
11
"Ha ha ha ha!" Tiếng của trai vang lên trong hành lang tĩnh mịch, nghe thật thê lương.
"Đùa gì , sao có thể chứ, mấy hôm trước Đình Đình còn cãi nhau với tôi, sao con bé có thể c.h.ế.t !"
Giọng Cục trưởng Mã vang lên chắc nịch, không thể phản bác.
"Nghiêm Dật, cậu tỉnh táo lại đi, cậu cũng đã là mấy hôm trước rồi!"
Đúng , em mất tích bao nhiêu ngày, ấy cũng chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài tìm kiếm.
Chỉ biết trách móc.
"Tôi nhớ ra rồi!"
Tiếng hét của Lỵ Lỵ khiến cả hai người đều chạy vào phòng bệnh.
Đôi mắt con bé ngấn lệ, ánh mắt đau buồn.
"Cháu nhớ ra rồi, nhớ ra chị Đình Đình đã c.h.ế.t như thế nào rồi."
"Cháu bị một đám người bắt cóc đến một tòa nhà bỏ hoang, cháu nhận ra chị Đình Đình, không dám chuyện với chị ấy, những người đó gọi điện cho bố, bảo bố chuyện xấu, đưa thông tin cho họ, nếu không sẽ g.i.ế.c cháu ngay lập tức."
Nói đến đây, Cục trưởng Mã cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ áy náy.
Ông ấy không dám ánh mắt kinh hoàng của con .
Bởi vì lúc đó, tôi nghe thấy Cục trưởng Mã nghẹn ngào : "Lỵ Lỵ, bố mãi con."
Điều duy nhất Cục trưởng Mã có lỗi, chính là con của mình.
Bọn chúng không chút do dự, tiện tay đẩy Lỵ Lỵ, người không còn giá trị lợi dụng, từ tầng hai xuống.
Con bé thật đáng thương, tôi sao có thể trơ mắt con bé c.h.ế.t .
Tôi cũng nhảy xuống theo, đỡ lấy Lỵ Lỵ đang rơi tự do.
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự tin rằng mình có đôi cánh vô hình che chở cho con bé.
Khi lưng chạm đất, một ngụm m.á.u tươi phun ra từ miệng tôi.
Giọng tức giận vang lên từ tầng hai: "Mẹ kiếp, đúng là cảnh sát chìm!"
Tôi đặt chiếc kẹp tóc hình quả dâu tây vào lòng bàn tay Lỵ Lỵ.
Khó khăn lắm mới đỡ con bé dậy, chỉ lên vầng trăng tròn.
"Ngoan nào, chạy nhanh đi, đừng quay đầu lại."
Chạy đi, chạy đi, chị không chạy nữa rồi.
Mặt trăng thật tròn.
Ánh trăng chiếu xuống ngôi nhà của tôi.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể trở về nữa.
Bạn thấy sao?