8
Hiện trường vụ án náo loạn, thi thoảng lại vang lên tiếng nôn mửa.
Tôi vẫn bốc mùi.
Do bị lột da mặt nên phần mặt bị thối rữa đặc biệt nghiêm trọng.
Trên người không một mảnh vải che thân, trông thật chẳng ra sao.
Đầu của t.h.i t.h.ể nghiêng sang một bên, mang theo sự cố chấp khó hiểu, bởi vì đó là hướng về nhà.
Anh trai vừa đến gần đã bị mùi hôi xộc lên mũi, phải lấy tay che lại.
Tôi ngồi trên sườn dốc, lắc lư chân dáng vẻ chật vật của trai.
Anh trai quả không hổ là bác sĩ pháp y chuyên nghiệp, chỉ cần một cái đã có thể đưa ra nhiều nhận định.
"Nạn nhân trong độ tuổi 25 tuổi, cơ bắp phát triển, có lẽ đã huấn luyện chuyên nghiệp."
"Da mặt bị lột bằng vật sắc nhọn, nhãn cầu bị móc ra, vết cắt không bằng phẳng, sơ bộ phán đoán là bị móc bằng dụng cụ cùn như thìa."
Anh trai giỏi thật, vừa đã phát hiện ra nhiều điều như .
Chỉ duy nhất không nhận ra t.h.i t.h.ể này chính là em của mình.
Anh ấy tiếp tục lật xem, tác chuyên nghiệp và nhanh nhẹn.
"Móng tay, móng chân đều bị nhổ, trên toàn thân có hơn hai mươi vết thương do d.a.o đâm, tất cả đều tránh vị trí chí mạng, khả năng cao là do ái hoặc thù hận, phần còn lại chỉ có thể đợi đưa về phòng giải phẫu để khám nghiệm tử thi kỹ hơn."
Có lẽ là cách c.h.ế.t của t.h.i t.h.ể này quá thảm khốc.
Cuối cùng, ấy cúi đầu chào t.h.i t.h.ể một cách đầy thương cảm.
"Đáng tiếc, một trẻ như , tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ chân tướng, để người c.h.ế.t yên nghỉ."
Đám đông hiếu kỳ xung quanh vỗ tay.
Tôi bị bầu không khí lây nhiễm, cũng vỗ tay theo.
Anh trai, khi biết người c.h.ế.t đau đớn như chính là em thì có dành cho em dù chỉ một phần vạn sự thương cảm như hôm nay không?
Đột nhiên tôi cảm thấy có chút mong đợi.
Trong phòng giải phẫu, tôi giống như một người bận rộn, cứ lượn lờ quanh trai.
Anh trai bình tĩnh, thuần thục rạch bụng tôi ra, xi măng lộ ra đột ngột khiến linh hồn tôi cũng đau theo.
Như thể đang trải qua nỗi đau lúc đó một lần nữa.
"Trong dạ dày bị đổ đầy xi măng, toàn thân bị gãy xương, một phần là do bị đánh đập."
Lông mày ấy nhíu lại, lộ vẻ nghi hoặc. "Lạ thật, còn một phần giống với vết thương do ngã từ trên cao xuống."
"Nhưng hiện trường vụ án lại là một con mương nước thải hôi thối ở ngoại ô, chứng tỏ đó không phải là hiện trường đầu tiên."
Đúng , trai thật thông minh.
Để cứu con Cục trưởng Mã, tôi đã nhảy từ tầng hai xuống, sau đó bị kéo ra ngoài và bị tra tấn trong ba giờ.
Cho đến c.h.ế.t cũng không khai ra ai là người đứng sau sai khiến mình.
Tôi trời sinh đã có xương sống cứng rắn, không bao giờ học cách phản bội.
Trong mắt trợ lý thấp thoáng nước mắt. "Trông ấy cũng tầm tuổi Đình Đình, tuổi xuân phơi phới..."
Tay trai run lên, suýt nữa đánh rơi d.a.o mổ, lông mày cũng khẽ run theo.
Như muốn xác nhận, ấy vội vàng kiểm tra phía dưới của thi thể.
9
Thi thể chưa từng quan hệ dục, là một còn trinh trắng.
Anh ấy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng , trong mắt ấy, tôi đã sớm hư hỏng rồi, chắc chắn không còn là con nhà lành nữa.
Khám nghiệm tử thi xong, ấy theo thói quen lấy điện thoại ra.
Ngoài vài tin nhắn hỏi thăm của Trình Nguyệt, tôi, người ngày thường luôn líu lo, vẫn không có một tin nhắn nào.
Anh ấy có chút tức giận, gõ một dòng tin nhắn đầy phẫn nộ.
"Nghiêm Đình, cảnh cáo lần cuối, em mà không quay về thì đừng về nữa."
Anh trai, em đang đứng ngay bên cạnh đây, không thấy.
Ở khu vực nghỉ ngơi, có vài cảnh sát đang nhỏ giọng bàn tán, lọt vào tai trai.
"Con Cục trưởng Mã, Lỵ Lỵ, bị mất tích mấy tiếng đồng hồ, không biết đã trải qua chuyện gì, khi trở về thì ngây dại, không năng gì."
"Đúng , nghe trong tay con bé nắm chặt một chiếc kẹp tóc hình quả dâu tây, nhất quyết không buông, cũng không biết tại sao."
Cụm từ "kẹp tóc hình quả dâu tây" giống như một tia sét, khiến trai đột ngột quay đầu lại.
Anh ấy sốt ruột muốn đến bệnh viện thăm Lỵ Lỵ trước, lại bị Trình Nguyệt chặn lại ở cửa.
Cô ta vốn định vui vẻ chạy đến ôm trai, khi ngửi thấy mùi trên người trai thì lại rụt rè lùi lại.
Anh trai nhận ra, khẽ cau mày.
Trình Nguyệt vội vàng chuyển chủ đề.
"Anh, chúng ta đi ăn đi, em biết có một nhà hàng Quảng Đông, rất nổi tiếng."
Tôi đã không ít lần rủ trai đến nhà hàng đó, ấy đều không ăn cơm với loại người khốn nạn.
Thật đau lòng.
Anh trai gọi một bàn đầy thức ăn, Trình Nguyệt ăn uống vui vẻ.
Nhưng trai lại ít đũa, ánh mắt luôn dừng lại trên màn hình điện thoại đen kịt.
Trình Nguyệt nhận ra điều đó muộn màng, chậm rãi đặt đũa xuống.
"Cũng không biết chị đã đi đâu rồi, có lẽ là em tự mình đa thôi, người đàn ông hoan nghênh như chị , ở đâu cũng có chỗ dung thân."
Dù không thể ra tổn thương về mặt thể xác, linh hồn tôi vẫn giáng liên tiếp mấy cái tát vào khuôn mặt trà xanh đó.
"Chát!"
Đôi đũa của trai vẽ một đường cong, bật trở lại và rơi trúng lông mày Trình Nguyệt.
Trình Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, co rúm người lại, vẻ mặt vô cùng tủi thân.
Anh trai theo bản năng đưa tay ra, rồi lại nhận ra và lấy khăn giấy lau mặt cho ta.
Cuối cùng, thở dài bất lực.
"Xin lỗi, lúc vui vẻ thì đừng nhắc đến người đó nữa, mất hứng."
"Ăn xong đưa em đi xem phim."
Phim kết thúc vào đêm khuya, Trình Nguyệt vẫn chưa hết hứng thú, lải nhải bình luận về bộ phim.
Anh trai dường như đang lắng nghe, cũng có vẻ như đang lơ đãng.
Tôi bước song song với trai, theo ánh mắt ấy lên bầu trời.
Hóa ra là mặt trăng, nó khiến người ta nhớ đến sự sum vầy đoàn viên.
Bạn thấy sao?