Em Gái Không Được [...] – Chương 4

 6

Chiếc kẹp tóc hình dâu tây bị ấy giật phăng ra, còn kéo theo cả một mớ tóc.

Mấy sợi tóc ít ỏi của tôi vốn đã bị hành hạ ngày đêm, sắp hói hết rồi.

"Tại sao chứ?" Tôi cố kìm nước mắt ấy.

Anh trai mặt mày dữ tợn.

"Vì em tự coi rẻ bản thân, không biết xấu hổ, vì Trình Nguyệt chưa bao giờ sự với em, vì em đáng chết!"

Tôi muốn giật lại chiếc kẹp tóc, trai đã nhanh tay ném xuống đất.

Giẫm lên, giẫm lên, nghiền nát.

Với lực mạnh như , thiết bị định vị chắc chắn đã hỏng rồi.

Bọn chúng ở ngoài bắt đầu giục tôi.

"Chị Đình, đi không? Lão đại đợi sốt ruột rồi!"

Anh trai lần cuối cùng cảnh cáo tôi: "Nếu em dám ra ngoài, cả đời này đừng nhận tôi là nữa!"

Cả đời tôi toàn phải lựa chọn, chẳng lần nào đúng cả.

Nhưng nếu không đi, có lẽ cả đời này cũng sẽ không còn cơ hội nữa, sứ mệnh mách bảo tôi đây vốn là một câu hỏi chỉ có một đáp án.

Tôi tùy tiện vén tóc lên, cài chiếc kẹp tóc lên với một tư thế vô cùng đẹp trai.

"Bai bai nhé, trai~"

Chắc đây là lần cuối cùng gọi trai rồi.

Tôi không ngờ rằng mình lại hy sinh trong nhiệm vụ cuối cùng.

Lời của trai đã khiến băng nhóm cảnh giác, lập tức nghi ngờ tôi.

Thiết bị định vị bị nghiền nát, không ai biết tôi đã đi đâu.

Tin nhắn cầu cứu đầy tuyệt vọng của tôi trước khi chết, cũng bị trai phớt lờ.

Khi những con d.a.o lạnh lẽo đ.â.m vào cơ thể tôi, bàn tay to lớn của trai đang vỗ về lưng Trình Nguyệt dỗ dành ta ngủ.

Tôi cũng sắp yên nghỉ rồi.

Cứ coi như là đang ru tôi .

Tôi biết, cuối cùng thì xác tôi cũng sẽ do trai giải phẫu.

Chỉ mong mùi hôi thối của tôi đừng trai khó chịu.

Có lẽ khi ấy biết t.h.i t.h.ể đó là tôi, ấy sẽ còn thấy hả dạ.

Đứa em ấy ghét nhất cuối cùng cũng đã chết.

 7

Tôi đã mất tích năm ngày rồi.

Mấy ngày nay trai rất bận, lúc nào cũng tăng ca đến khuya.

Vừa là bác sĩ pháp y, ấy còn tham gia một dự án nghiên cứu y học bí mật.

Vì lý do bảo mật nghiêm ngặt, ấy không bao giờ cho tôi đến gần.

Một khi đã vào đó, ấy thậm chí còn không nghe điện thoại của tôi.

Nhưng ấy lại cho phép Trình Nguyệt ngang nhiên ra vào với tư cách em ruột.

Lần đầu tiên tôi đến đây, lại là với hình hài linh hồn.

Hơi bi thương.

Trình Nguyệt tò mò đi loanh quanh khắp nơi.

Khi trai đi xem kết quả thí nghiệm, ta lén lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Tôi có chút nghi ngờ, linh hồn bám theo ta, ta lén lút chụp ảnh khắp nơi một cách kỳ quái.

Khi trai quay người lại, ta cũng không hề hoảng hốt, giơ điện thoại lên với nụ ngọt ngào.

"Nào, một cái."

Linh hồn tôi gào lên với trai: "Anh, ta không bình thường!"

Nhưng trai không những không nghe thấy mà còn giơ tay dáng chữ V.

Tiếng chuông điện thoại trong túi trai vỡ khung cảnh hòa hợp này.

Tôi cúi đầu xuống, thấy tên Cục trưởng Mã hiện lên.

"Nghiêm Dật, chúng tôi phát hiện một t.h.i t.h.ể ở ngoại ô thành phố, cần cậu quay về."

Cuối cùng, t.h.i t.h.ể của tôi đã phát hiện sao?

Anh trai, chúng ta sắp gặp nhau rồi.

Trình Nguyệt nhón chân lên, môi áp sát vào tai trai, nũng nịu: "Anh, em vẫn chưa chơi đủ mà ~"

Tôi muốn đưa tay đẩy ta ra, bảo ta tránh xa trai tôi.

Cuối cùng chỉ có thể xuyên qua cơ thể hai người, sốt ruột vô cùng.

Khóe mắt trai hiện lên vẻ cưng chiều, ấy gãi nhẹ chóp mũi ta, dịu giọng.

"Chuyện này để Tiểu Tôn lo là rồi, còn đang bận, không cần thiết phải đến tận nơi."

Quả nhiên, dù tôi đã c.h.ế.t cũng không đấu lại Trình Nguyệt.

Cục trưởng Mã im lặng vài giây, giọng có chút van nài.

"Đây là t.h.i t.h.ể bị sát dã man nhất mà tôi từng thấy trong sự nghiệp của mình, độ khó khi khám nghiệm rất lớn, tương đối phức tạp, cậu là chuyên gia trong lĩnh vực này, thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, ơn giúp tôi."

Như sợ trai từ chối lần nữa, Cục trưởng Mã lại thêm: "Con tôi bị kinh hãi phải nhập viện rồi, tôi phải đến thăm con bé."

Nghe thấy con Cục trưởng Mã vẫn còn sống, tôi rất an ủi.

Ít ra tôi cũng không c.h.ế.t vô ích.

Anh trai đành phải lưu luyến đưa Trình Nguyệt về nhà, trước khi đi còn dặn dò trong nồi có cháo trứng bắc thảo mà ta thích ăn.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...