Cuối cùng cũng dỗ Trình Nguyệt đang sợ hãi ngủ say, trai cẩn thận tắt đèn.
Trở về phòng, ấy ngồi trên giường có vẻ bối rối, quay đầu thấy chai nước hoa tôi tặng trên tủ đầu giường.
Hình như nhớ đến chuyện gì không vui, ấy đột nhiên hất văng chai nước hoa vào thùng rác một cách giận dữ.
Tôi biết ấy đang nghĩ gì.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp trai ở một nơi như quán bar.
Tiếng cụng ly trong phòng bao đột ngột im bặt, xung quanh im phăng phắc, bên tai chỉ còn tiếng nhạc nền của bài hát "Nghe lời mẹ".
Những gã đàn ông vừa còn buông lời trêu ghẹo tục tĩu với tôi, giờ đều trai với vẻ mặt khó chịu.
Dưới ánh đèn xanh đỏ lập lòe, sắc mặt trai vô cùng khó coi.
Ánh mắt sắc bén dừng lại một chút trên chiếc khuyên rốn lòe loẹt của tôi, rồi nhanh chóng ánh lên vẻ ghê tởm.
"Nghiêm Đình, em đúng là đồ bỏ đi, thối tha!"
Tôi dựa vào cửa, phả ra một làn khói thuốc.
Trêu chọc: "Thế à? Vậy thì sau này em phải xịt nhiều nước hoa hơn nhé, thơm tho vào~"
Tôi dựa vào cửa, trai đang dìu Trình Nguyệt say khướt ở cuối hành lang.
Trình Nguyệt say đến mức không đứng vững, trai cởi áo khoác ra, cẩn thận che lên chiếc váy ngắn đến m.ô.n.g của Trình Nguyệt.
Xem ra tôi đã tự mình đa rồi, ấy không phải đến tìm tôi.
Cũng không phải tôi hư hỏng, mà là em mà trai thương không phải là tôi.
Trong nhà vệ sinh, tôi vừa sụt sịt vừa lau nước mắt, tháo chiếc kẹp tóc hình dâu tây trên đầu xuống.
Bên trong có gắn một thiết bị nghe lén siêu nhỏ, có thể định vị và nghe trộm.
"Tôi đã lấy lòng tin của chúng, tối nay tên cầm đầu của chúng sẽ xuất hiện, đến lúc đó chúng ta sẽ phối hợp từ trong ra ngoài, tóm gọn lũ tội phạm này một mẻ lưới."
Tôi cúi đầu, nước mắt không tự chủ lại rơi xuống.
"Cũng coi như báo thù cho bố tôi, hoàn thành tâm nguyện dang dở của ông ấy."
Băng nhóm này trà trộn trong quần chúng, lợi dụng đám du côn đó trung gian, bán đứng không ít bí mật quốc gia.
Cục An ninh Quốc gia đã truy lùng tên cầm đầu của chúng nhiều năm nay.
Tôi nhẫn nhục cảnh sát chìm nhiều năm, cuối cùng cũng sắp có kết quả.
Kẹp tóc lóe lên ánh sáng đỏ, tiếp thêm niềm tin cho tôi.
Tôi đặt kẹp tóc lên ngực, âm thầm cầu nguyện.
Nó là món quà trai tặng tôi vào sinh nhật sáu tuổi, đã đồng hành với tôi suốt bao nhiêu năm, hy vọng nó có thể phù hộ cho tôi bình an trở về.
Chờ nhiệm vụ này thành công, tôi sẽ mặc lại bộ đồng phục cảnh sát.
Ngẩng cao đầu đứng trước mặt trai, lớn tiếng với ấy.
Tôi không phải là đồ bỏ đi, bố tôi cũng không phải là đồ bỏ đi.
5
Có lẽ linh cảm mình sẽ không trở về, trước khi xuất phát, tôi quyết định về nhà một chuyến.
Căn nhà tối om, sau khi bật đèn, trai đang ngồi giữa nhà.
"Em hèn hạ đến thế sao? Em tưởng mình tự hủy hoại bản thân thành ra thế này thì sẽ có người thương em à? Để tranh giành với Trình Nguyệt, em đúng là bất chấp thủ đoạn."
"Không biết tự trọng, đến cả mặt mũi cũng không cần nữa."
Những lời cay nghiệt ấy lúc nào cũng có thể thốt ra, chưa bao giờ nghĩ xem liệu có thể rút lại hay không.
Bao nhiêu ấm ức chỉ biết chôn chặt trong lòng, cuối cùng hóa thành nụ gượng gạo.
"Anh à, em đang việc quan trọng ở đó mà."
"Chát!"
Một cái tát bất ngờ khiến má tôi nóng ran.
Anh trai run rẩy toàn thân. "Em không xứng gọi tôi là , tôi không phải trai của em!"
"Việc quan trọng của em là bỏ học Học viện Cảnh sát, đi uống rượu với lũ du côn sao? Em có còn biết liêm sỉ không hả!"
Tôi thấy Trình Nguyệt nấp sau cửa phòng ngủ, nở nụ chế giễu.
Tên du côn "Phong Cường" không biết từ lúc nào đã lẽo đẽo theo sau tôi, đột nhiên lên tiếng.
"Chị Đình, trước đây chị là cảnh sát à?"
Tôi nuốt nước bọt đầy căng thẳng, cố tỏ ra thoải mái khoác vai hắn ta.
"Đùa gì thế? Nhìn chị giống sao?"
Tôi luôn với bên ngoài rằng mình học Đại học Kinh tế, chỉ có bố và trai biết tôi học Học viện Cảnh sát.
Tôi chỉ cầu xin trai đừng nữa.
Trình Nguyệt bước ra khỏi bóng tối, chống cằm lẩm bẩm: "Chị , chẳng lẽ chị..."
Để ngăn chặn quả b.o.m sắp sửa phát nổ trong miệng Trình Nguyệt, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y định lao vào ta.
Gáy đột nhiên đau nhói, trai túm tóc tôi một cách thô bạo.
Cứ như thể tôi là một kẻ thù không đội trời chung.
Trong cơn choáng váng, tôi như nhớ lại hình ảnh trai vụng về tết tóc cho tôi, sợ tôi đau.
Cuối cùng còn cài lên chiếc kẹp tóc hình dâu tây, giọng dịu dàng: "Ai là công chúa nhỏ của nào~"
Cho đến khi bị trai kéo mạnh, gáy đập xuống đất, một cái tát đã kéo tôi trở về hiện thực.
"Anh không cho phép em bắt nạt Nguyệt Nguyệt!"
Bạn thấy sao?