Em Gái Không Được [...] – Chương 11

Anh trai muốn gì?

Anh ấy muốn một mình đối mặt với những kẻ hung ác đó sao?

Dưới sự chỉ dẫn của trai, Trình Nguyệt ra vào phòng thí nghiệm một cách tự do.

Cô ta cứ tưởng mình đã qua mặt trai, chụp lại tất cả dữ liệu.

Lợi dụng lúc trai ra ngoài nhiệm vụ, ta muốn ra ngoài lấy cảnh.

Sau khi Trình Nguyệt rời đi, tôi ngồi vào ghế phụ xe của trai, ấy bám theo ta.

Những kẻ đó cực kỳ hung ác, ấy không thể nào đối phó .

Biết rõ trai không nghe thấy, tôi vẫn gào lên bên tai ấy hết lần này đến lần khác.

"Dừng xe! Đừng đi, nguy hiểm lắm, sẽ c.h.ế.t đấy."

"Dừng xe mau!"

20

Trong ngôi trường bỏ hoang, Trình Nguyệt đưa chiếc USB trong tay cho người đàn ông trước mặt.

Tuy nhiên, khi rõ mặt người đó, cả tôi và trai đều sững sờ.

Người đó chính là chủ quán ăn vặt mà tôi đã từng thu tiền bảo kê.

Phải, thực ra hôm đó tôi không phải thật sự điều xấu, mà là tôi đã nghi ngờ người này từ lâu rồi.

Anh trai run rẩy gửi tin nhắn báo cảnh sát.

Đã thấy mặt người đó, ấy hoàn toàn có thể đứng đó chờ cảnh sát đến.

Tuy nhiên, thấy giao dịch kết thúc, người đó sắp rời đi.

Tôi biết trai đang nghĩ gì.

Kẻ g.i.ế.c em mình đang ở ngay trước mắt, sao ấy có thể bỏ lỡ thêm một lần nữa.

Có lẽ đây là lần cuối cùng tên xấu xa đó xuất hiện.

Chẳng mấy chốc, suy đoán của tôi đã chứng minh, trai bất chấp tất cả lao lên, vật lộn với người đàn ông đó.

Hai người lăn lộn trong đống gạch vụn, cuối cùng trai chiếm ưu thế, đè người đó xuống đất.

Cú đ.ấ.m này đến cú đ.ấ.m khác giáng xuống mặt hắn.

"Mày dám em tao, tao muốn mày đền mạng cho em tao!"

Cú đ.ấ.m tiếp theo còn chưa kịp giáng xuống, trai khẽ rên lên một tiếng, xuống một cách khó tin.

Mũi d.a.o ló ra từ ngực, m.á.u nhỏ giọt xuống.

"Tại sao?" Anh trai quay đầu hỏi.

Đằng sau, Trình Nguyệt tay cầm d.a.o găm, không còn giả vờ nữa.

"Tôi chỉ muốn sống tốt, sống một cuộc sống không phiền muộn, tôi đã gì sai? Tất cả các người đều ép tôi!"

"Nghiêm Đình đáng chết, ta dám lừa cả tôi, nếu không phải vạch trần ta, chúng ta đã xong đời rồi."

"Anh ép tôi, rõ ràng chúng ta có thể đến thành phố mới bắt đầu lại cuộc sống, tại sao lại ép tôi đến mức này, nhất định phải vỡ tất cả!"

Anh trai mất sức ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.

Người đàn ông hung hăng đá trai một cái. "Phì! Anh em nhà mày đều là đồ ngu!"

Tôi đứng giữa giậm chân lo lắng, không thể .

Trình Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Thôi kệ, tôi phải cầm tiền đi hưởng thụ."

Cô ta lớn, cúi đầu khó nhọc lôi túi tiền ra.

Tuy nhiên, khi ta cầm số tiền đó lên, hít hà mùi mực in, đột nhiên phát hiện ra điều bất thường.

Ngoại trừ tờ đầu tiên và tờ cuối cùng là tiền thật, còn lại ở giữa đều là tiền âm phủ.

"Lừa bà à?"

Lợi dụng lúc ta đang sững sờ, trai giật lấy con d.a.o của Trình Nguyệt đ.â.m vào n.g.ự.c ta.

Vẻ mặt nghi ngờ của Trình Nguyệt vẫn còn đọng lại, cúi đầu xuống n.g.ự.c mình đang phun máu, đầy đau đớn.

Chưa kịp phản ứng, trai đã rút d.a.o ra, đ.â.m thêm một nhát nữa.

Trình Nguyệt ngã xuống một cách đầy oán hận, sau khi chết, đôi mắt vẫn chằm chằm vào túi tiền.

Tiếng còi cảnh sát cuối cùng cũng vang lên, người đàn ông kia thấy liền bỏ chạy.

Anh trai ôm n.g.ự.c đang chảy m.á.u không ngừng, môi đã trắng bệch.

Tôi chắn trước mặt trai, muốn ngăn ấy lại.

"Đủ rồi, đủ rồi trai, cảnh sát sắp đến rồi, đừng tìm c.h.ế.t nữa."

Anh trai ôm ngực, gắng gượng đứng dậy.

Anh ấy xuyên qua linh hồn tôi, dùng chút sức lực cuối cùng lao về phía trước, há miệng cắn vào tai người đàn ông đó.

"A a a a a! Mày là chó à!"

Con d.a.o lạnh lẽo đ.â.m vào người trai hết lần này đến lần khác, ấy vẫn không chịu buông.

Cuối cùng, ấy đã cắn đứt tai người đàn ông đó.

Người đàn ông vùng vẫy thoát ra, chạy về phía xa.

Vì bị trai kéo chân, cuối cùng hắn ta đã bị cảnh sát ập đến khống chế.

Mắt trai nhắm nghiền mãi mãi.

Đến chết, trong miệng vẫn còn ngậm chiếc tai của người đàn ông đó.

Mọi người cởi mũ, cúi đầu chào t.h.i t.h.ể ấy.

Tôi xung quanh, không tìm thấy linh hồn ấy đâu cả.

Anh trai, ở đâu?

Mãi đến khi không tìm thấy, tôi mới thở hổn hển ngồi xổm xuống.

Anh trai, đi bình an nhé.

22

Sau đó, tôi và ông lão đó chôn cất cùng một nghĩa trang.

Chúng tôi đã có tên tuổi và thân phận.

Trong công viên không xa, chim hót líu lo, hoa thơm ngát, những đứa trẻ tay cầm cờ đỏ chạy trong gió.

Anh xem, ở những góc khuất không ai thấy, có người dùng sinh mạng để bảo vệ an ninh xã hội.

Cùng nhau nâng đỡ thế giới hòa bình và tốt đẹp này.

Tôi và gia đình tôi thương, cuối cùng cũng đoàn tụ.

"Nhóc con!"

Quay đầu lại, bố với vẻ mặt chính trực, mỉm với tôi.

Ông ấy nắm tay tôi đi về phía trước, phía trước có ánh sáng, nơi đó có ánh lửa của nhân gian.

Quốc gia giàu mạnh, nhân dân an cư lạc nghiệp.

(Hết)

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...