Em Gái Không Ăn [...] – Chương 8

Hắn tưởng tôi đang : “Tôi đã báo thù, Triệu Điềm, xem bây giờ nhà sắp tan tành rồi! Thiếu chút nữa ông ta đã giet chet con mình! Chờ sau khi ông ta ra tù tôi sẽ tiếp tục với ông ta, chỉ cần ông ta dam giet con , công ty của ông ta sẽ phát triển không ngừng, thần linh sẽ vĩnh viễn phù hộ ông ta!”

 

“Chờ đến khi ông ta giet hai đứa con xong, tôi sẽ nhảy ra và tất cả đều là giả!” Hắn bắt đầu điên cuồng: “Ông ta sẽ hối hận, sống không bằng chết.”

 

Tôi bình tĩnh mà hắn: “Ông thật sự nghĩ ba tôi vì chuyện này mà hối hận sao?”

 

Hắn im lặng.

 

“Ông ta sẽ không.” Tôi vẫn như cũ: “Ba tôi sẽ không! hơn ai hết ông biết rõ ba tôi là hạng người như thế nào! chủ nghĩa cá nhân cực đoan, giet toi và Đồng Đồng chỉ cho ba tôi cảm thấy đỡ vướng chân, ba tôi cũng sẽ dùng thủ đoạn mà khiến cái chet của hai chị em tôi không liên quan đến ông ta, thậm chí ba tôi còn sẽ dùng các dự án mà ông tự nguyện thua để phát triển Triệu thị không ngừng.”

 

Sắc mặt Đại sư càng ngày càng khó coi, tôi lại : “Mà tôi lại có thể giúp ông báo thù một cách triệt để.”

 

“Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến ông, sao ông không thử một chút?”

 

……

 

Hắn cuối cùng cũng đồng ý, hắn cũng muốn đòi lại công bằng cho vợ và con .

 

Chúng tôi bàn bạc, muốn hắn với ba tôi rằng ba tôi phải tự tay giet chet con mình, sau đó luôn luôn theo dõi ba tôi 24/24. Cho đến khi nắm chứng cứ phạm tội của ba tôi, đưa ba tôi ra trước pháp luật.

 

Mà những chuyện này không cho em tôi biết.

 

Nó đã quá đau khổ rồi, chuyện báo thù cứ để người chị này .

 

“Chị à..” Em đi đến nắm lấy tay tôi: “Em sợ… em cảm thấy có gì đó không ổn.”

 

“Không có gì đâu.” Tôi sờ đầu nó an ủi: “Chị sẽ bảo vệ em…”

 

Tôi còn chưa hết câu đã thấy một chiếc xe ngừng lại trước mặt tôi và em .

 

“Cạch” cửa xe mở ra, thấy ba mẹ đang một cách dữ tợn.

 

Bọn họ từ từ bước xuống xe đi về phía tôi và em : “Chạy đi! Báo cảnh sát đi! Làm nhanh đi!” Sao không ?”

 

Em lui về sau hai bước, tôi siết chặt tay mà hỏi hai người trước mặt: “Các người muốn gì?”

 

“Bọn tao muốn gì?” Ba tôi hung dữ hét lên, sau đó hung ác em : “Nếu không phải em mày giới, nhịn không mà ăn thịt, bọn tao có cần tốn nhiều công sức để giet nó không?”

 

“Chỉ cần giet nó! Chỉ cần giet nó! Nhà họ Triệu mãi mãi giàu sang.” Ba tôi điên cuồng, sau đó ba tôi vây tay, hai người đàn ông từ trong xe bước ra.

 

Nhân chứng…

 

Tôi khẽ , ngẩng đầu chiếc camera giấu kín.

 

Vật chứng…

 

“Ba ơi…” Tôi : “Đã đến lúc ba đi xa rồi…”

 

Sau khi tôi xong, một người mặc đồ cảnh sát bước ra, họ giật con dao trong tay ba tôi, sau đó ép ba tôi vào xe cảnh sát.

 

Ba tôi hướng về phía tôi chửi ầm lên: “Triệu Điềm, mày thật là giỏi! Dám bắt ba của ngươi ở tù.”

 

Lời còn chưa xong đã bị cảnh sát đóng cửa xe. Tôi và em cũng đi đến đồn cảnh sát để cho lời khai.

 

“Tao cho mày biết, dù sao toa cũng là ông chủ của Triệu thị!” Sau khi vào đồn cảnh sát, ba mẹ tôi vẫn còn rất đắc ý: “Chỉ cần có tiền, bọn mày lại không có chứng cứ, tao?”

 

“Không còn nữa rồi….” Tôi và em đến trước mặt họ, cách cái song sắt.

 

Tôi đem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đưa trước mặt ông ta và cho ông ta biết số cổ phần tôi đang nắm giữ. Càng sắc mặt ông ta càng trắng.

 

“36%” tôi ra một con số và với ba: “Thưa ba thưa mẹ, hai người còn nghĩ rằng không ai hai người sao?”

 

Sau khi tôi , cảnh sát cũng đã thẩm vấn xong hai người đàn ông kia. Tôi cũng đưa ra đoạn video giám sát, trong video chiếu rõ khuôn mặt hung dữ của bọn họ.

 

“Còn có gì muốn không?” Tôi đứng trước mặt ông ta mà .

 

Ba tôi giống như đã hiểu ra gì đó, ngã phịch trên mặt đất. Ông bóng lưng tôi đang rời đi mà dập đầu: “Điềm Điềm… Điềm Điềm…con buông tha cho chúng ta đi, ba mẹ chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn thôi.”

 

Tôi quay đầu lại ông ta, vẻ mặt nịnh nọt của ông ta khiến tôi ghê tởm.

 

Ba mẹ kính của tôi, nếu hai người thật lòng thật dạ chúng tôi một chút, dù chỉ một chút! Tôi cùng em cũng không trầm luân trong bể khổ lâu như , cũng không cần phải sống lại nhiều lần như . Em cũng không bị người ta chỉ trích từ nhỏ đến lớn, càng không giống như cảnh tôi gặp nó đời này, thờ ơ với mọi chuyện chỉ chậm rãi chờ chết.

 

Làm sao ông ta còn dám cầu xin chúng tôi tha thứ chứ?

 

Em nghe theo ý của tôi mà chọn đi học lại, khi nó với tôi quyết định này, tôi mỉm hỏi nó có cần giúp gì không? nó kiêu ngạo mà : “Chị đừng xem thường em? Dù sao em cũng đã sống lại rất nhiều lần, những gì học cũng không ít hơn chị đâu.”

 

Tôi đáp ứng.

 

Hồi Kết.

 

“Cụng ly!” Em cùng tôi ăn mừng, rượu vang trong ly sóng sánh.

 

Em cắt miếng thịt bò bỏ vào miệng, vẻ mặt tận hưởng hạnh phúc mà : “Chị ơi, tay nghề nấu ăn của chị càng ngày càng giỏi.”

 

Tôi nhéo cái má đầy đặn của nó: “điểm thi đại học rất tốt, kì nghỉ này muốn cùng chị đi du lịch ở đâu?”

 

“Em muốn đi Tây Tạng lâu rồi! Thật sự có thể đi sao?Thật sự có thể đi sao?”

 

“Dĩ nhiên” Tôi ánh đèn sáng rực rỡ ngoài cửa sổ rạng rỡ.

 

Chậm trễ nhiều năm như cuối cùng cũng có thể tiến về phía trước.

 

Và chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn!

 

The End.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...