Em Gái Không Ăn [...] – Chương 7

Em siết chặt lấy tay tôi, mấy khớp xương cộm lên tôi đau.

 

“Chắc chắn sẽ có cách.” Tôi vuốt tóc em : “Em phải tin chị.”

 

Chắc chắn sẽ có cách, giống như bây giờ tôi và công ty đối thủ của Triệu thị đang ra sức mua rất nhiều cổ phiếu của Triệu thị.

 

Tổng số cổ phiếu tôi đang sở hữu thậm chí còn gần bằng của ba tôi, nếu ba tôi một lòng lo cho công ty thì ông ta đã phát hiện ra điều này rồi, trong lòng ông ta chỉ có thần và phật.

 

Chưa kể, bây giờ chuyện bao luc gia dinh của ông ta đã bị tôi lan truyền trên internet.

 

Cổ phiếu của Triệu thị cũng vì mà tụt dốc không phanh.

 

Tôi cũng nhân cơ hội này thu mua những cổ phiếu giá rẻ.

 

Cổ phiếu trong tay đã cao hơn của ba tôi.

 

Mọi thứ đang diễn ra theo hướng tôi mà mong muốn.

 

Lúc này, tôi cũng bắt đầu điều tra vị Đại sư kia.

 

Ánh mắt hắn tôi và em đầy ác ý.

 

Dưới sự trợ giúp của người khác, tôi đã tìm ra thân phận của hắn.

 

Hắn là giám đốc của một công ty bình thường. Trong những năm đầu, Triệu thị không phát triển như bây giờ, đã cùng công ty hắn tranh giành dư án, khi đó, ba tôi đã thua, trong lúc tức giận đã lái xe tông hắn.

 

Con hắn đã chet trong vụ tai nạn đó, bé đó cùng tuổi với em tôi. Sau khi con hắn chet, vợ hắn cũng vì quá đau lòng mà chet không lâu sao đó.

 

Ba tôi đã ra tay rất sạch sẽ, ngay cả hắn cũng tin đó chỉ là tai nan thông thường.

 

Cho đến khi em tôi tròn 5 tuổi, đó là cũng là năm thứ ba con của hắn qua đời. Hắn ta tìm một cái cà vạt trong đống phế liệu của chiếc xe tai nạn năm đó. Thì ra tất cả mọi bi kịch đều do lòng ghen ghét của một người.

 

Khi hắn cầm chiếc cà vạt đến báo án, thì Triệu thị đã là một tập đoàn lớn. Đó chỉ là một cái cà vạt mà thôi, hơn nữa chuyện đã xảy ra lâu như , không có ai có thể chứng minh đây là cái cà vạt mà ba tôi đã từng dùng.

 

Chỉ có hắn nhớ rõ, ngày đó thời tiết rất đẹp, vợ đã chiếc cà vạt của ba tôi mà với hắn: “Anh kìa, cái cà vạt đó thật đẹp.”

 

Hắn biết hung thủ là ai không ai chịu tin hắn.

 

Hắn không báo thù.

 

Vì thế hắn điên rồi, hắn nghĩ ra một cách rất tàn nhẫn.

 

Hắn biết ba mẹ tôi rất là tin vào bói toán, mỗi lần trước đi đấu thầu dự án mới, đều sẽ đến chùa thắp nhang.

 

Vì thế hăn giả dạng thành một vị Đại sư ngao du bốn biển, đầu tiên hắn cho ba tôi biết: “Chỉ cần nhà ông có một đứa con vĩnh viễn không ăn thịt, ông sẽ thần linh phù hộ.”

 

Hắn biết ba tôi chắc chắn sẽ tin tưởng hắn, hắn còn biết ba tôi sẽ chọn đứa con nhỏ hơn để dễ áp dụng.

 

Dựa vào cái gì mà con hắn lại chết trong vụ tai nạn xe cộ, mà con của kẻ thù lại có thể có một tuổi thơ hạnh phúc?

 

Dựa theo kế hoạch của hắn, chỉ cần trong buổi đấu thầu có mặt Triệu thị tham gia, hắn sẽ cố ý thua cuộc. Và đợi đến khi em đủ 18 tuổi, sẽ lấy lý do em đã ăn thịt để xui khiến ba tôi giet chet em .

 

Em có thật sự ăn thịt hay không cũng có ai quan tâm đâu.

 

Hắn thậm chí còn nghĩ ra cách nhạo ba tôi sau khi đã xong việc: “Nhìn xem, tôi và ông đều không còn con nữa.”

 

Nhưng hắn đã tính sai một bước.

 

Cả ba và mẹ đều là những người theo chủ nghĩa cá nhân cực đoan, bọn họ chỉ bản thân mình.

 

Bọn họ không những không đau khổ mà còn phải cám ơn hắn, cám ơn hắn đã giúp bọn họ giải quyết hai đưa con này.

 

“Điều tra rồi à?” Hắn ngồi trước mặt tôi, thờ ơ mà .

 

Tôi cầm lấy cái muỗng, khuấy khuấy cà phê, chậm rãi gật đầu.

 

Hắn thần thái của tôi, giật mình hỏi: “Cô không hận tôi sao?”

 

Tôi lạnh lùng hắn một cái sau đó : “Tôi muốn cùng ông một cuộc giao dịch.”

 

Hắn nhướng mày tôi, ý muốn tôi tiếp tục .

 

Ông có muốn báo thù không?” Tôi hỏi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...