“Sao?” Tôi khó hiểu mà hỏi: “Em vừa cái gì?”
“Đồng Đồng, hình như em hơi lạ?” Nó còn chưa kịp trả lời tôi đã thẳng vào mắt nó: “Có thể cho chị biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Nó tôi, khóe miệng hé mở vài lần lại không gì. Tôi thở dài tiếp tục đọc sách. Mỗi khi nó tôi trong mắt luôn sáng ngời, đến nỗi tôi không thể ghét nó . Tôi cứ nghĩ chắc là tôi rất đặc biệt với nó.
“Nếu em không muốn ….”
“Em đã sống lại.” Lời tôi chưa kịp xong đã bị em ngắt ngang.
Nó sợ tôi không tin, nên lặp lại lần nữa: “Em đã sống lại.”
Sau đó nó thở dài: “Cũng không hẳn là sống lại.”
Tôi nhíu mày, tôi cũng không bất ngờ việc em sống lại, chỉ là tôi không hiểu ý nó là gì.
“Cái em trải qua có thể gọi là luân hồi.” Em tôi : “Chị, chị tin em không?”
Tôi nó không trả lời.
“Chị, chị đi nhanh đi! Rời khỏi cái nhà này!” rốt cuộc sắc mặt em cũng đã có chút thay đổi.
Hai hàng nước mắt nó chảy ra: “Đây không phải nhà của chúng ta, đó cũng không phải là ba mẹ chúng ta.”
Tôi kinh ngạc, cố gắng bình tĩnh: “Triệu Đồng, sao chị tin em , em đừng quên kiếp trước là em đã giet chị!”
Em tôi, ánh mắt cực kỳ hối hận, Nó ôm đầu mà khóc lên: “Không phải em, không phải em….. chị, chị tin em không?”
“Em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, khi em lấy lại tinh thần thì đã thấy con dao cắm trên người chị… Em không biết tại sao…”
Sau đó, nó lấy tay tôi bóp cổ nó: “Chị, chị giet em không? chị chị cứu em đi!”
Tôi rút tay về, em như vỡ tuyến phòng ngự cuối cùng, bật khóc nức nở: “Em muốn cứu chị, mỗi một lần quay về em đều muốn cứu chị, em không , mỗi lần mở mắt ra đều thấy chị ở trước mặt em từ từ nhắm mắt lại.”
“Chị, chị giet em không?” Em quỳ xuống, xương cốt va chạm nghe bịch bịch.
“Chị giet em đi, giải thoát cho em không?” Nó túm lấy ống quần của tôi, tôi như vị chúa cứu thế: “Chị cầu xin chị giải thoát cho em đi!”
Tôi kìm nén đau xót trong lòng, kéo nó đứng dậy: “Trước tiên em cho chị nghe đời trước em chet như thế nào!”
Em sửng sốt, chớp mắt một cái liền ngập tràn hận thù: “Bị ba đánh chét.”
Nó thấy tôi ngạc nhiên, liền dịu dàng : “Chị có muốn nghe em kể không?”
Tôi gật đầu, nó liền mang theo chút hoài niệm mà kể:
“Lần đầu tiên em giet chị, lúc em lấy lại tinh thần thấy tay đầy máu tươi, em đã phát điên…Em muốn đi tự thú ba mẹ lại ngăn cản em, bọn họ phan xác chị sao đó dùng xi măng để che giấu tội lỗi. Em cảm thấy sợ hãi bắt đầu xa cách với bọn họ… bọn họ lại an ủi em là không có việc gì.”
“Sao lại không có việc gì, em đã giet người, em đã giet người chị mà em quý nhất!” Nói đến đây nó lại bắt đầu khóc: “Em vốn nghĩ chỉ là họ quá cưng chiều em, ngày hôm sau trong bữa tiệc gia đình kết quả thi của em không tốt, bọn họ đã bộc lộ bản tính. Ba bắt đầu đánh em,, trong nhà có cái gì có thể cầm đánh là ông ta đều dùng để đánh em, em vốn dĩ bị suy dinh dưỡng, ốm yếu, ba lại không hề nương tay mà đánh em đến chet.”
“Em vẫn nghĩ rằng do ba quá tức giận khi em thi không tốt, mất mặt ba, ông ta lại tức giận mà với tôi.
Em nghiến răng nghiến lợi, trong giọng đầy vẻ oán hận: “Ông ta lúc em 5 tuổi, có một vị Đai sư đến nhà và chỉ cần một trong hai chúng ta không bao giờ ăn thịt nữa, gia đình nhất định sẽ thần linh phù hộ, sự nghiệp phát triển không ngừng. Lúc đó chị đã 10 tuổi rồi, khó mà uốn nắn nữa … vì bọn họ đã chọn em.”
“Mẹ đặt những cuốn tạp chí có những cảnh tàn sát đẫm máu ở trước mặt em, liên tục với em rằng không nên ăn thịt nữa.” Em dừng một chút: “Cuối cùng bọn họ lại phát điên mà đánh em, em là đứa trẻ bị thần linh ruồng bỏ, em không xứng đáng tồn tại trên thế gian này.”
Bạn thấy sao?