Chẳng phải nhị tỷ hai người họ là đích thực à?
Tôi nắm chặt quai cặp, lắc đầu: “Chú Thẩm, chị tôi gọi tôi về nhà ăn cơm rồi.”
Nụ trên mặt Thẩm đại thiếu vụt tắt vì một tiếng “ Thẩm”.
Anh ta hít sâu một hơi: “Nguyên Du, trước đây hôn ước là giữa tôi và con nhà họ Từ. Bây giờ con nhà họ Từ là .
“Dù có chị bảo vệ, hủy hôn là không đúng.”
Tôi ta với vẻ mặt kinh hãi: “Nhưng Thẩm, tôi vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên!”
“Có thể đính hôn trước, chờ lớn rồi sẽ kết hôn.”
Thẩm đại thiếu trông chẳng khác gì một ông kỳ quặc đang dụ dỗ trẻ con.
Tôi thật lòng: “Nhưng đến lúc đó, già mất rồi.”
Thẩm đại thiếu: “…”
Anh ta suy nghĩ một lúc, định đổi chiến thuật.
“Chị cả của suốt ngày bay tới bay lui đi công tác, không nghĩ đến việc giúp chị gánh vác một chút sao?”
” Nếu chúng ta có hôn ước, nhà họ Thẩm và nhà họ Nguyên sẽ thành người một nhà, lúc đó có thể giúp đỡ lẫn nhau.
“Chị cũng không cần phải vất vả như nữa.”
Tôi: “Ồ.”
Thẩm đại thiếu chờ mãi không thấy tôi thêm gì, thì từ xa vang lên một tiếng “Anh Thẩm” trong trẻo.
Tôi và ta cùng quay lại, thấy Từ Thanh Thanh chạy ra từ cổng trường.
Cô ta trông tiều tụy hơn hôm qua, rụt rè đứng cách chúng tôi một đoạn không xa.
“Chị ơi, chị có phải rất ghét em không? Tại sao cái gì cũng phải giành với em?
“Em bây giờ chẳng còn gì cả.
“Chị có thể nhường Thẩm cho em không?”
Cô ta đỏ hoe mắt, vừa vừa khóc nức nở.
Tôi Thẩm đại thiếu, Thẩm đại thiếu tôi.
Một ánh mắt đầy khó hiểu.
Một ánh mắt thoáng qua chút đau lòng.
Tôi thầm nghĩ, vẫn là thật đấy.
“Nhường cho , nhường cho tôi, tôi không có hứng thú với đàn ông lớn tuổi.”
Tôi vẫy tay, xong liền bước đi.
Nhưng bị Thẩm đại thiếu giữ lấy cổ tay.
Anh ta vừa định mở miệng, thì từ đâu Lục Hoán Chi xuất hiện, đè ta lên thân xe.
Lục Hoán Chi đã quan sát từ đầu đến cuối, sau khi xác định tôi không có ý gì với Thẩm đại thiếu mới ra tay.
Một cú thẳng vào gò má Thẩm đại thiếu, nhanh gọn và đầy lực.
Tôi mà cảm thấy ê cả răng.
Từ Thanh Thanh đứng đơ tại chỗ, run rẩy chỉ tay vào Lục Hoán Chi: “Anh, dám đánh ấy!”
Thấy Lục Hoán Chi chuẩn bị tung thêm cú nữa, tôi vội kéo tay ta lại.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh thêm là người ta không còn mạng đâu!”
Lục Hoán Chi lúc này mới dừng tay.
Anh ta cung kính cúi chào, tác mời: “Tiểu thư Nguyên Du, tôi đưa về nhà.”
17
Thực tế chứng minh, con người khi đến bước đường cùng thật sự sẽ liều.
Một buổi chiều nắng đẹp, tôi bị bắt cóc.
Tên bắt cóc đội mũ trùm đầu, tôi nhận ra ta qua chiếc đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn trên cổ tay.
Đúng , là Từ Nghiêu.
Anh ta biết đổi sang một chiếc xe van tầm thường để tránh ý, lại không biết thay đổi trang phục.
Không hổ danh là người “não bị đóng hộp”.
Tôi thở dài: “Từ Nghiêu, định đưa tôi đi đâu?”
Từ Nghiêu: “…Sao nhận ra tôi?”
Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay ta: “Đó.”
Từ Nghiêu bối rối kéo tay áo xuống để che đồng hồ, mắt thẳng phía trước như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“Là Từ Thanh Thanh bảo thế à?
“Anh định đưa tôi đi đâu? Giết tôi diệt khẩu à?
“Chẳng lẽ không biết tôi có ba người chị lợi thế nào sao?”
Đại tỷ có tiền và quyền lực.
Nhị tỷ có năng lực, danh xưng “tiên đoán chuẩn xác” không phải tự nhiên mà có.
Tam tỷ có những mối quan hệ ngầm còn phức tạp hơn cả đại tỷ.
Vì , nếu Từ Nghiêu không định tôi để diệt khẩu, thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm thấy.
Đến lúc đó, cả nhà họ Từ sẽ phải trả giá cho chuyện này.
Từ Nghiêu mạnh vào vô lăng, quay đầu lại quát tôi:
“Cô nhận ba người không có quan hệ máu mủ chị, tại sao chúng tôi không thể coi Thanh Thanh là em ?
“Nguyên Du, có biết không? Tối qua Thanh Thanh đã tự tử một lần rồi!
“Chỉ cần biến mất, chỉ cần biến mất là mọi chuyện sẽ ổn…”
Anh ta thì thào như kẻ mất hồn, hoàn toàn quên mất rằng mình vẫn đang lái xe.
Tôi vừa định lên tiếng nhắc ta thì thấy một chiếc xe tải mất lái lao tới.
Rầm!
Tiếng va chạm vang lên chói tai bên tai tôi, càng lúc càng lớn.
Chỉ cảm thấy cả người xoay tròn, khi tỉnh lại, tôi nghiêng đầu thấy một thanh thép xuyên qua kính chắn gió, đâm xuyên qua toàn bộ thân xe.
Thanh thép đó chỉ cách tôi đúng 2cm.
Nhưng Từ Nghiêu thì không may mắn như . Một đoạn thép dính đầy máu đã ghim chặt ta vào ghế lái.
18
Từ Nghiêu bị liệt.
Còn tôi không bị trầy xước gì.
Chỉ có chiếc vòng trên cổ tay tôi là vỡ tan.
Nhị tỷ đến nơi, thấy tôi ngồi thẫn thờ trên ghế dài, liền thở phào nhẹ nhõm.
“May mà em đeo vòng bên người.
“Ngốc rồi à?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt hướng về phía đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật.
Nhị tỷ lạnh:
“Đáng đời. Anh ta vì giúp Từ Thanh Thanh mà không tiếc bắt cóc em, em xem, ta gặp chuyện mà Từ Thanh Thanh có thèm tới thăm ta một lần không?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, từ đầu đến giờ Từ Thanh Thanh chưa hề xuất hiện.
“Cô ta đi đâu rồi?”
Nhị tỷ nhún vai: “Ai mà biết .”
Cha mẹ nhà họ Từ vội vã đến bệnh viện.
Mẹ Từ khóc đến ngất đi, còn cha Từ thì như già thêm cả chục tuổi.
Mẹ Từ vừa thấy tôi liền lao tới, nắm chặt vai tôi:
“Anh con thế nào rồi? Sao đột nhiên lại ra nông nỗi này! Tại sao con không cản nó lại!
“Con đúng là sao chổi mà…”
Tôi nhíu mày.
Đúng là thần kinh.
Tôi không gì, mặc kệ bà ta gục xuống sàn. Chẳng ai đến đỡ.
Nhị tỷ đứng bên lạnh:
“Ông Từ, bà nhà ông có phải bị bệnh thần kinh không?”
Ngay cả cha Từ cũng thấy những lời của vợ mình thật quá đáng.
Dù trong thâm tâm ông biết rõ Từ Thanh Thanh là kẻ đầu têu, còn Từ Nghiêu chỉ là đồng phạm.
Nếu không phải vì là cha, có lẽ ông cũng cảm thấy Từ Nghiêu đáng đời.
“Nguyên Du, con đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện này không phải lỗi của con.
“Từ Nghiêu gặp chuyện cũng không phải do con.”
Tôi lắc đầu: “Con không suy nghĩ gì cả.
“Con là nạn nhân, không hề có lỗi gì.”
Cha Từ: “…”
19
Khi biết tin Từ Nghiêu gặp nạn, Từ Thanh Thanh đã bỏ trốn.
Thẩm đại thiếu giúp ta lo thủ tục xuất ngoại, đến sân bay thì bị người của nhị tỷ chặn lại.
Cô ta bị áp giải đến trước giường bệnh của Từ Nghiêu.
Cha Từ với ta:
“Thanh Thanh, con trai ta trở thành như là do . Vì , mong hãy chăm sóc nó cả quãng đời còn lại.”
Đây là ý tưởng của tôi.
Vì lợi ích của Từ Nghiêu.
Nhưng cũng để xem hai em thương nhau như thế, liệu có thể giữ vững cảm trong những ngày tháng bị bệnh tật giày vò hay không.
Tôi đứng một lúc, rồi rời khỏi phòng bệnh trong tiếng gào khóc của Từ Thanh Thanh và tiếng hối hận của mẹ Từ.
Lục Hoán Chi đang đợi tôi bên ngoài.
Anh ta tôi với vẻ mặt áy náy:
“Xin lỗi, là sơ suất của tôi khiến gặp nguy hiểm.”
“Xin lỗi gì chứ, tôi có sao đâu.”
Tôi nhẹ, rồi bước về phía ba người chị đang chờ mình ở ngoài hành lang.
End
Bạn thấy sao?