Nhưng mà… trước đây tam tỷ có ấy từng dạy một tiểu thư ngay cả phương trình bậc bốn cũng không biết giải.
Mắng vài câu là khóc, vỡ cái gì là gục.
Và cả trai ngốc của ta.
Ngày ngày bày ra mấy trò như người não úng nước.
Hóa ra là hai em nhà họ Từ.
Từ Nghiêu đánh giá rất cao tam tỷ tôi:
“Cô ấy… rất giỏi. Em thành tích học của em thật sự là do tự mình đạt để vào Knox sao?
“Hồ sơ không ghi em có thành tích gì nổi bật. Em không phải vì muốn thu hút sự ý của ba mà dối đấy chứ?
“Nguyên Du, dối là không đúng đâu.
“Em nghĩ sau này có thể che đậy nổi không?”
Tôi: “…”
Từ Nghiêu thấy tôi không gì, chắc nghĩ tôi chột dạ.
Anh ấy tức giận mà mắng tôi vài câu, rồi tự cho là rộng lượng khi thay tôi bịa ra lý do:
“Để bảo Nguyên Vận dìu dắt em, chuyện vào Knox cứ để lo.”
Tôi chợt nhớ tới bức tường trong căn hộ bị đập hỏng.
Trên đó có một vết lõm to bằng nắm , mà kinh hãi.
Đó là kết quả của nhiều năm tam tỷ luyện quyền vào.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Thôi thôi, tôi không dám nhận phúc phần đó.”
Từ Nghiêu bị từ chối lòng tốt, lạnh một tiếng: “Được! Tôi không quan tâm sống chết của em nữa!”
Tôi: “…”
Anh đoán vì sao tôi không ?
Chẳng lẽ là tôi không biết ?
4
Sáng thứ Hai.
Tôi vội vàng đến lớp học lúc 8 giờ sáng.
Đang đi đến cổng trường thì Từ Thanh Thanh chạy tới kéo tay tôi.
“Chị, chúng ta cùng đi học nhé.”
Tôi nhớ đến mức độ đam mê “cạnh tranh nữ giới” của ta, đã đạt đến ngưỡng khiến cả người hướng nội cũng phải khiếp sợ.
Tôi từ chối: “Thôi đi.”
Đôi mắt Từ Thanh Thanh lập tức đỏ lên: “Chị không thích em sao? Vậy em nên đi thì hơn.”
Mẹ Từ tôi, rồi lại Từ Thanh Thanh, trong giọng ẩn chứa chút trách cứ: “Du Du, Thanh Thanh có ý tốt mà.”
Tôi: “…”
Từ Nghiêu thì nhạt: “Hừ, hay là chị ấy không dám đi cùng?
“Sợ bị lật tẩy lời dối à?”
Tôi liếc cả đám.
Không cần đi chụp phim ở bệnh viện cũng biết tư duy của họ bị “đóng hộp” nghiêm trọng.
“Lời dối? Nói dối gì cơ?”
Cha Từ ngay lập tức bắt trọng điểm.
Ông nheo mắt, gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Tiểu Lý, đưa hai tiểu thư đến trường.”
Nói là “đưa”, thực chất là muốn đảm bảo tôi đúng thật là học sinh Knox.
“Chị ơi, đồng phục của chị đâu? Không mặc đồng phục thì không vào đâu.”
Từ Thanh Thanh ngây thơ chớp chớp mắt.
Tôi mới nhớ ra đã quên mang gì.
Hóa ra là đồng phục.
“Ở nhà. Để tôi nhắn chị tôi mang tới.”
Từ Thanh Thanh bất ngờ lấy tay che miệng: “Còn thẻ học sinh nữa. Không có thẻ thì cũng không vào đâu.”
“Tất nhiên là tôi biết.”
“Chị đã chuẩn bị sẵn hết rồi thì tốt, tôi còn lo…”
Cô ta chưa hết, liếc mắt về phía cha Từ một cách lén lút.
Tôi: “Đừng lo, khỏi phải để cuối cùng thất vọng.”
Tài xế riêng của cha Từ đích thân đưa chúng tôi đến trường.
Từ Nghiêu ngồi ghế phụ, thỉnh thoảng lại vào gương chiếu hậu, cứ sợ em mà mình nuôi lớn bị tôi bắt nạt.
Tôi lật mắt.
Rồi nhắn tin cho nhị tỷ.
Nhị tỷ không trả lời.
Thế là tôi gọi thẳng.
Đầu dây bên kia vang lên giọng cực kỳ bực bội: “Nguyên Du! Nếu không có chuyện gì quan trọng thì chị đây sẽ xông tới chết em ngay bây giờ!”
“Chị, giúp em mang đồng phục, thẻ học sinh, với cặp sách đến cổng trường đi.”
Tôi nhẹ nhàng nũng nịu: “Nhé nhị tỷ, cầu xin chị mà.”
Đợi rất lâu, nhị tỷ vừa chửi vừa cúp máy.
Tôi biết chị ấy đồng ý rồi, liền đầy thoải mái.
Ánh mắt từ gương chiếu hậu vô quét qua.
Tôi bắt gặp ánh phức tạp của Từ Nghiêu.
Bị tôi phát hiện đang lén , ta nhạt một tiếng, quay đi.
“Tôi cứ tưởng em ở trước mặt ai cũng giữ cái vẻ lạnh lùng chết chóc ấy.”
Hóa ra cũng biết nũng giống Từ Thanh Thanh.
5
Nhị tỷ không mấy để ý hình tượng bên ngoài.
Chuyện này tôi lẽ ra phải biết từ sớm.
Nhưng khi chị ấy xuất hiện với mái tóc rối bù, mặc một chiếc áo phông nhăn nheo như mớ rau muối và quần rộng đến mức có thể nhét thêm cả tôi vào, tôi vẫn bị sốc.
Những cậu ấm chiêu từ các xe sang bước xuống đều không nhịn mà chị ấy.
“Nguyên Du!”
Vừa khi xe dừng lại, nhị tỷ đã chạy vội đến.
Chị ấy ném túi đồ cho tôi, phất tay: “Chị đi đây. Chiều nay Nguyên Vận sẽ về, có việc gì đừng tìm tôi, tìm ấy.”
“Ồ.”
Tôi lấy áo khoác đồng phục từ túi ra và mặc vào.
Nhị tỷ nhanh chóng quay đi, ánh mắt của những người trên xe không rời khỏi chị ấy.
Chị khựng lại, kéo tôi ra một góc.
“Chị, quần áo của em!”
Tôi còn chưa mặc xong thì đã bị chị ấy lôi đi.
“Hôm qua người nhà họ Từ tìm chị.”
Tôi xỏ tay vào ống tay áo: “Nhà họ Từ gặp chuyện gì à?”
Nhị tỷ nhún vai: “Đúng , công việc kinh doanh gặp trục trặc khắp nơi. Họ nghi ngờ có thứ gì đó hỏng phong thủy.”
“Thứ gì cơ?”
Tôi ngẩn ra, chỉ tay vào mình: “Em à?”
“Không thì là ai?”
Nhị tỷ hỏi ngược lại tôi.
Tôi chết lặng: “Vậy ý chị là gì?”
Nhị tỷ tôi từ trên xuống dưới: “Đúng là có vấn đề, không phải do em. Vấn đề nằm ở con giả kia.
“Mệnh cách của hai người đối nghịch nhau, ảnh hưởng đến vận khí của nhà họ Từ.”
“Thế giờ phải sao?”
Nhị tỷ đầy tự đắc: “Tôi đã bảo nhà họ Từ phải tách hai vị tiểu thư ra.
“Một đứa giả, một đứa thật, có não thì ai mà không biết chọn bên nào?
“Hồi nhỏ em chẳng phải cứ gào lên muốn ba mẹ sao? Bây giờ thì…”
Chị ấy đến đây thì dừng lại, biểu cảm kỳ lạ của tôi.
“Ối trời!”
Nhị tỷ cũng trưng ra một biểu cảm còn kỳ lạ hơn.
“Nhà họ Từ không lẽ lại ngu ngốc đến thế?”
“Chúc mừng chị đoán đúng rồi.”
Nhị tỷ lắc đầu ngao ngán, trước khi đi còn vỗ vai tôi.
“Nếu họ đối xử tệ với em, cứ quay về đây. Chị, đại tỷ và Nguyên Vận mãi là chỗ dựa của em.
“Nếu họ dám bắt nạt em… hừ!”
Tôi theo bóng lưng nhị tỷ rời đi.
Từ Nghiêu đi ngang qua, cố ý va mạnh vào vai tôi.
“Nếu đã nhận về rồi thì đừng qua lại với mấy người đó nữa.”
Tôi ngớ người.
Đồ ngốc.
6
Tâm trạng nặng trĩu, tôi bước vào lớp.
Trong đầu cứ lặp lại thái độ của cha mẹ nhà họ Từ sáng nay. Có vẻ như cũng không có gì sai trái nhỉ?
Có lẽ họ vẫn chưa quyết định sẽ “tiễn” ai đi.
Hoặc tôi nên hy vọng rằng người họ chọn là tôi?
Nhưng có câu: kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn, thế nên thôi, bỏ đi.
Với mớ suy nghĩ linh tinh đó, tôi lết đến giờ tan học thì nhận tin nhắn của tam tỷ.
[Tôi đến đón em.]
Tôi: [Ok.]
Tôi thong thả đi ra cổng trường chờ, không ngờ lại thấy Từ Thanh Thanh đang đứng đó.
Vừa thấy tôi, ta lập tức mở to mắt, ánh đầy phấn khởi.
“Chị! Hôm nay tài xế nghỉ rồi, chúng ta phải tự tìm cách về nhà. Đi cùng nhau nhé!”
“Thôi đi…”
Tôi chưa kịp hết câu đã bị ta kéo đi.
“Chờ đã, tôi…”
Từ Thanh Thanh nắm chặt cổ tay tôi, nước mắt rơi cái vèo:
“Chị, chị không muốn về nhà với em sao?
“Em biết chị không thích em, trong lòng em, chị mãi là chị của em.”
Từ Thanh Thanh rất nổi tiếng ở trường. Một số người ngưỡng mộ và nịnh bợ ấy vì thân phận, một số thì không.
Nhưng hệ quả là, cuộc giằng co giữa chúng tôi nhanh chóng thu hút ánh của rất nhiều người.
Khốn thật.
Những ánh mắt này có thể chết người ta đấy.
“Được, , tôi đi với !”
Nói xong, tôi kéo Từ Thanh Thanh chạy khỏi đám đông.
Trường học này vốn đặc thù, nên ít có cảnh học sinh đi bộ về nhà cùng nhau.
Nhưng tôi bị ta kéo đi chưa bao xa thì phía trước đã có người chặn đường.
Là một đám tóc vàng.
“Chị ơi.”
Từ Thanh Thanh sợ hãi nắm chặt tay áo tôi.
Tôi không biết phải diễn tả biểu cảm của mình thế nào.
Được rồi, rồi, diễn giỏi lắm phải không?
Tôi kéo Từ Thanh Thanh ra sau lưng mình, lớn tiếng : “Đừng bắt nạt ấy, có gì cứ nhắm vào tôi!”
Bạn thấy sao?